Chương 2905:
Vào giây phút này, trong mắt cao thủ mặc áo choàng đen tràn ngập vẻ kinh ngạc, ông ta kích động nhìn Mục thành chủ: “Thành chủ, thực lực của ông khôi phục rồi ư?”
Ông ta có thể cảm nhận rõ, hồi nãy khi Mục thành chủ khoát tay, có một luồng sức mạnh hết sức ôn hòa đã kéo ông ta dậy, đây là sức mạnh nguyên tố.
Mục thành chủ lắc đầu rồi nói: “Nếu thần y kia có thể chữa khỏi chân cho tôi, thực lực của tôi sẽ tăng mạnh, khi đó, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới đây, nếu tôi muốn ông ta chết thì ông ta sẽ phải chết!”
Nghe thấy thế, cao thủ mặc áo choàng đen mới hiểu tại sao Mục thành chủ lại bảo vệ Dương Chấn, một khi chân của ông lão khỏi, còn ai làm gì được ông lão chứ?
Hình như Mục thành chủ đã nhận ra suy nghĩ của cao thủ mặc áo choàng đen, bèn nói: “Chắc ông đang nghĩ, tôi bảo vệ Dương Chấn để chân được chữa khỏi nhỉ?”
Cao thủ mặc áo choàng đen gật đầu, hỏi: “Chẳng lẽ… thành chủ còn có ý đồ khác ư?”
Mục thành chủ cười ha hả: “Thành chủ Hoài Thành tốn bao công sức để đuổi giết Dương Chấn mà vẫn thất bại, Đinh Xương cũng không thành công trong việc giết Dương Chấn, ông nghĩ đây là may mắn à?”
Cao thủ mặc áo choàng đen vội lắc đầu, hiểu ngay: “Tôi hiểu rồi, thành chủ coi trọng Dương Chấn, chưa đầy ba mươi tuổi mà đã mạnh mế đến thế, nhìn khắp Chiêu Châu, thiên phú võ thuật như thế cũng cực kỳ hiếm gặp”.
Mục thành chủ gật nhẹ đầu, nghiêm nghị nói: “Cậu ta không phải người bình thường, chäc chắn sau lưng cậu ta sẽ có người bảo vệ vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua cậu ta chưa đến bước đường cùng nên người đó không xuất hiện thôi”.
“Một khi thành chủ Hoài Thành định giết cậu ta, chắc chắn người bảo vệ cậu ta sẽ xuất hiện!”
Nghe thấy thế, cao thủ mặc áo choàng đen có vẻ kinh hãi, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Đương nhiên ông ta cũng đã nghe nói, các yêu nghiệt ở mấy gia tộc hàng đầu đều có người bảo vệ đi theo, nhằm đảm bảo đối phương sống sót trong quá trình rèn luyện.
Đúng lúc này, Mục Hoa bồng bước vào phòng, nhìn Mục thành chủ, nói với vẻ nghiêm nghị: “Thành chủ, người của phủ Hoài Thành tới rồi!”
Nghe thấy thế, Mục thành chủ nhíu mày, nhìn Mục Hoa: “Cho họ vào đi!”
“Vâng!”
Mục Hoa quay người rời đi.
Chẳng biết từ lúc nào, cao thủ mặc áo choàng đen cũng đã biến mất, trong phòng chỉ còn mình Mục thành chủ.
Trong mắt ông lão lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão híp mắt: “Xem ra thành chủ Hoài Thành rất muốn giết người này, không ngờ lại tìm tới Mục phủ nhanh như thế”.
Đúng lúc này, Mục Hoa dẫn một người trung niên bước vào phòng.
“Mục thành chủ, vấn bối Hoài Trấn đến thăm hỏi Mục thành chủ!”
Người trung niên nói, tuy lời lẽ rất lễ độ nhưng trong mắt lại có vẻ kiêu ngạo.
Hình như khi ở trước mặt ông ta, ngay cả Mục thành chủ cũng không lọt nổi vào mắt ông ta.
Mục thành chủ thản nhiên nhìn đối phương, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hoài Trấn nói: “Tôi hy vọng Mục thành chủ có thể giao Dương Chấn rai”