Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2909



Chương 2909:

Sau khi thấy ba vết máu trên ngực Đỉnh Xương, Đinh Vũ lập tức biến sắc, kinh hãi nói: “Vết thương này do thứ gì gây ra thế? Tại sao nó lại nghiêm trọng như vậy, hơn nữa trong vết thương còn tràn ngập hơi thở hủy diệt vô cùng mạnh mẽ nữa chứ?”

Đinh Xương cản răng: “Em cứ nghĩ mấy vết thương này chẳng là gì, nhưng sau khi để thần y của gia tộc khám, em mới biết nó nghiêm trọng tới mức nào. Thần y của gia tộc đã bôi kim sang dược tốt nhất cho em, nhưng vần không cầm được máu, máu vần liên tục chảy ra từ vết thương”.

“Thần y của gia tộc nói, vết thương này của em cần ít nhất ba ngày, cứ cách nửa ngày phải truyền máu một lần, cách hai tiếng lại phải bôi kim sang dược tiếp, thì mới có hy vọng giúp vết thương của em ổn định trong ba ngày”.

Trong lúc Đỉnh Xương nói chuyện, có thể thấy máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương của lão ta.

Khí thế mạnh mẽ lan ra từ người Đinh Vũ, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Chính người bảo vệ của thanh niên bị phủ Hoài Thành đuổi giết kia đã khiến em bị thương à?”

Đỉnh Xương lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Chính thanh niên bị phủ Hoài Thành đuổi giết đã khiến em bị thương”.

Đinh Vũ kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ?”

Đinh Xương chậm rãi đáp: “Linh khí!”

Đinh Vũ lập tức trợn tròn mắt: “Em nói gì?

Linh khí? Gậu ta có linh khí ư?”

Trong mắt Đỉnh Xương tràn ngập vẻ kiêng dè, lão ta trầm giọng nói: “Em đã dùng bí pháp Kim Chung Tráo, nhưng vẫn không ngăn được con dao găm linh khí trong tay cậu ta”.

“Phủ Hoài Thành đánh đổi cái giá lớn như thế để đuổi giết thanh niên này, chắc chản cũng vì linh khí trong tay cậu ta”.

Trong mặt Đinh Vũ tràn ngập vẻ nghiêm nghị, lão ta vẫn cảm thấy khó tin, bèn hỏi tiếp: “Thực lực của thanh niên này đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi à?”

Đỉnh Xương läc đầu: “Mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thôi, cũng chưa đây ba mươi tuổi, em có cảm giác con dao găm đó đã có liên kết với cậu ta, bằng không với thực lực của cậu ta, cậu ta không thể phát huy tác dụng của nớ”.

Đinh Vũ càng thêm kinh hãi: “Chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong rồi ư? Gòn có liên kết với linh khí? Sao có thể chứ?”

Đỉnh Xương nói với vẻ cay đăng: “Anh cả, những gì mà em nói đều là thật, đúng là đối phương còn rất trẻ mà đã có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, còn kiểm soát được linh khí”.

Với sự hiểu biết của họ, có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh trước ba mươi tuổi đã là thiên tài rồi, còn nếu có thể bước vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh trước ba mươi tuổi thì đúng là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng bây giờ, một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi lại đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ trong lòng họ.

Phải biết rằng Siêu Phàm Thất Cảnh chính là một lăn ranh, rất nhiều cao thủ đã kẹt ở Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong cả đời, không sao bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ.

Dương Chấn chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, đó là kiểu gì? Thiên tài trong thiên tài trong thiên tài chắc?

Dù sao Đỉnh Vũ và Đinh Xương cũng chưa bao giờ thấy ai có thiên phú xuất chúng như vậy.

Đinh Vũ nói: “Hồi nấy, Hoài Trấn – thiếu thành chủ của phủ Hoài Thành vừa đến nhà họ Đinh chúng ta để tìm em. Cậu ta muốn biết trước đó, giữa em và Dương Chấn đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại tháo chạy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.