Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2922



Chương 2922:

đú Dương Chấn đang định từ bỏ việc đuổi giết, ng lúc này, mấy cao thủ mặc áo đen bỗng đuổi theo những người vừa chạy trốn.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Dương Chấn kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy sau khi bắt kịp đám ca cầ nh o thủ chạy trốn kia, những cao thủ áo đen chỉ n một đòn để giết họ.

Trừ các cao thủ bị Dương Chấn giết, hầu hết ững người còn lại mà Đỉnh Xương dẫn đi đều đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhưng bây giờ, họ lại không chịu nổi một đòn dưới tay các cao thủ áo đen, bị giết trong nháy.

mắt.

thủ là c: “Cậu Chấn!”

Sau khi đuổi giết xong đám người kia, các cao áo đen lại quay về đứng sau Dương Chấn.

Đến giờ Dương Chấn mới nhận ra, chắc đây ác cao thủ của Mục phủ tới giúp anh mà Mục Hoa bảo anh hồi nấy.

Dương Chấn nhìn về phía đám người này, kinh ngạc phát hiện ra, cả mười cao thủ áo đen đều có thực lực trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhất là cao thủ cầm đầu, khí thế của ông ta vô cùng đáng sợ, khiến ngay cả Dương Chấn cũn g cảm thấy áp lực.

Đối phương có thể khiến Dương Chấn cảm thấy áp lực, chắc chắn cảnh giới võ thuật phải cao hơn anh, hay nói cách khác, ít nhất đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thậm chí mạnh hơn nữa.

ám Lúc này, Đinh Xương cũng chạy tới, sảc mặt u tới cực điểm. Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi: Dương Chấn, mày to gan đấy, dám giết nhiều người của chúng tao như thế, chắc chắn mày sẽ hối hận”.

Dương Chấn nhìn chăm chằm vào Đỉnh Xương băng ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ông_, cứ yên tâm, người hối hận sau cùng chỉ có ông thôi!”

Đinh Xương cười lạnh: “Vậy chúng ta cứ chờ xeml”

Lão ta nói rồi quay người rời đi.

Dương Chấn cũng không đuổi theo, tuy anh đã khiến Đinh Xương bị thương nặng bằng dao găm linh khí, nhưng dù sao đối phương cũng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Tuy những cao thủ áo đen sau lưng anh cũng rất mạnh, nhưng chắc người mạnh nhất cũng chưa đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Cho dù họ liều mạng đánh một trận với Đỉnh Xương thì cũng chưa chắc đã giữ được lão ta lại, có khi còn tạo cơ hội cho cứu viện của Đinh Xương đến nữa.

Đương nhiên, Đinh Xương cũng không dám giết Dương Chấn trước mặt bao nhiêu cao thủ thế này.

Nhưng Dương Chấn không chú ý tới việc, khi quay người rời đi, Đinh Xương nở nụ cười dí dỏm, hình như không hề đau buồn vì đã tổn thất nhiều cao thủ như vậy.

N ửa tiếng sau, Dương Chấn về tới Mục phủ.

“Anh Chấn”

Vừa về Mục phủ, Phùng Tiểu Uyển đã kích động chạy tới.

Trông thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Chấn mỉm cười: “Em không sao chứ?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Anh Chấn, để em xem vết thương cho anh nhé”.

Hồi nãy khi giết người, tuy Dương Chấn chỉ dùng một đòn, nhưng anh đã bị thương nặng từ lúc trốn khỏi Hoài Thành, sau đó lại liều mạng với Đỉnh Xương một phen, khiến vết thương nặng thêm, còn bị dao găm linh khí căn trả, vết thương cũng không nhẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.