Nghe thấy Dương Chấn nói Irene sắp gả cho người ta, sắc mặt Mã Tuân lập tức thay đổi dữ dội.
Vẻ mặt Dương Chấn nghiêm trọng mà nói: “Lần này vẫn chưa, nhưng lần sau thì chưa chắc, nhà chị ấy đã sắp xếp cho chị ấy mấy lần xem mắt rồi.”
Nghe vậy, Mã Tuân lập tức trầm mặc, trong ánh mắt có vài phần buồn rầu.
Trên đường đến bệnh viện, Irene có nhắc đến với Dương Chấn qua, rằng gia đình đã sắp xếp xem mắt cho cô ta mấy lần rồi, mỗi lần đều bị cô ta tìm các loại lý do từ chối.
Ban đầu ở biên giới phía bắc, Mã Tuân bị trọng thương, ở bệnh viện một thời gian, chính là sự tiếp xúc trong khoảng thời gian đó, Mã Tuân đã bắt đầu thích Irene.
Gia tộc của Irene, ở Yên Đô là một đại gia tộc, mà Mã Tuân, chỉ là một cô nhi.
Cho nên ở trong lòng của Mã Tuân, Irene chính là một công chúa có thân phận cao quý, còn bản thân mình, chỉ là một sĩ binh lặng lẽ bảo vệ ở phía sau.
Irene có IQ cao ngất, sao có thể không nhìn ra được là Mã Tuân thích mình chứ?
Chỉ là, trong lòng cô ta có một cái hố sâu, luôn cho rằng mình lớn hơn Mã Tuân bốn tuổi, sự chênh lệch về tuổi tác, khiến cô ta khó mà chấp nhận.
Mà Mã Tuân lại chả tỏ tình gì hết, tình cảm giữa hai người, đương nhiên không có bất kỳ tiến triển gì.
“Lần này, chị Irene ở Giang Châu một khoảng thời gian, để chữa bệnh cho ba vợ tôi.”
Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói: “Tôi hy vọng, cậu có thể nhân cơ hội lần này, một khi để lỡ qua thì có lẽ khi gặp lại nhau, chị ấy đã là vợ của người ta, đến lúc đó, cậu nhất định sẽ hối hận cả đời!”
“Anh Chấn, chị ấy là công chúa cao cao tại thượng của nhà họ Ngải, còn em, chỉ là một cô nhi, em không xứng với chị ấy!”
Im lặng một hồi lâu, Mã Tuân đột nhiên nói với vẻ mặt tự giễu.
Đây chính là Mã Tuân, trên phương diện tình cảm, hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
Rõ ràng rất thích, nhưng lại tự ti mà cho rằng, mình không xứng với Irene.
Dương Chấn đột nhiên vươn hai tay ra, túm lấy đôi vai của Mã Tuân, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Cậu là cô nhi không sai, nhưng kể từ ngày cậu bắt đầu theo tôi, thì đã không còn là cô nhi nữa! Bởi vì, cậu còn có tôi, người anh em vào sinh ra tử của cậu!”
Dương Chấn và Mã Tuân, đã vô số lần chinh chiến nơi sa trường, đã vô số lần đối diện với cái chết, hai người sống chết có nhau.
Bọn họ tuy là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng ở trong lòng của Dương Chấn, Mã Tuân chính là người anh em, là người anh em ruột có giao tình sâu đậm!
Có thể nói, nếu như không có Mã Tuân thì sẽ không có Dương Chấn của ngày hôm nay.
Nghe thấy lời của Dương Chấn, vẻ mặt Mã Tuân đầy sự cảm động, nội tâm run lên dữ dội.
Nhiều năm như vậy, anh ta lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ Dương Chấn, dũng cảm giết địch cùng với Dương Chấn, nhưng trong lòng anh ta, Dương Chấn mãi mãi chính là chiến thần xa xôi không chạm tới được.
Nhưng không ngờ, Dương Chấn lại coi mình là anh em ruột.
Vào giây phút này, một Mã Tuân lạnh như băng tuyết, nội tâm lúc này lại như dần dần tan chảy ra.
Dương Chấn vươn tay ra, dụi mạnh vào đầu Mã Tuân một cái: “Nếu đã thích thì đừng từ bỏ!”
“Nhưng, dù gì chị ấy cũng là cô cả nhà họ Ngải…..”
Lời của Mã Tuân còn chưa nói xong thì đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Nhà họ Ngải thì đã sao? Cho dù là Yên Đô bát môn thì sao? Ở trước mặt tôi, ai dám xưng vương?”
“Chỉ cần cậu theo đuổi được Irene thì đến lúc đó, tôi đích thân đi vạm hỏi với cậu!”
Dương Chấn bá đạo vô cùng mà nói, với thân phận và bối cảnh của anh thì ở cả Cửu Châu này, có gia tộc nào dám coi thường anh em của anh chứ?
Mã Tuân vốn dĩ ảm đạm ưu thương, lúc này, trong đôi mắt như có thêm vài phần thần thái và kiên định.
“Cậu là anh em của Dương Chấn tôi, trên chiến trường ngay cả sinh tử cũng không sợ, sao lại đi sợ một nhà họ Ngải?” Dương Chấn lại nói.
“Anh Chấn, anh yên tâm, em nhất định sẽ không từ bỏ Irene!”
Trong ánh mắt Mã Tuân ngập tràn sự kiên định.
Dương Chấn cười ha ha một tiếng, vỗ mạnh vào vai Mã Tuân: “Đây mới chính là người anh em của Dương Chấn tôi!”
Nếu như Mã Tuân và Irene hẹn hò với nhau, thì cũng là một chuyện tốt đẹp.
Lúc này, Irene đã thay xong áo blouse trắng, đang đi tới dưới sự bao quanh của các bác sĩ.
Gặp lại Irene, Mã Tuân đột nhiên có chút kích động, nhưng nhiều hơn là sự căng thẳng, một người đàn ông khi một mình đối mặt với tám đại tướng quân của nước địch cũng không sợ, mà lại nhát gan như vậy ở trước mặt của Irene.
Nếu như truyền đến tai của các anh em ở biên giới phía bắc, chỉ e sẽ kinh ngạc vô cùng.
“Nhóc Tuân, đã lâu không gặp!”
Irene mỉm cười ha ha mà nhìn Mã Tuân, chủ động chào hỏi.
Ở biên giới phía bắc, cũng chỉ có Irene mới dám gọi Mã Tuân như vậy thôi.
“Chào chị Irene!”
Mã Tuân sờ sờ đâu, thẹn thùng mà nói.
Dương Chấn bực bội mà nói: “Chị Irene, Mã Tuân nói, cậu ta muốn theo đuổi chị!”
Ở bên cạnh Irene còn có rất nhiều bác sĩ, Dương Chấn vừa nói câu này ra, thì lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều lũ lượt rơi trên người của Mã Tuân.
Mã Tuân vốn dĩ còn đang căng thẳng đến chả dám nói chuyện, lúc này mặt mày càng đỏ bừng.
Vẻ mặt của Irene cũng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, Irene có EQ cao, liền cười ‘phụt’ ra một tiếng: “Nhóc Tuân, muốn theo đuổi chị đây, thì cũng phải đợi chị đây bận xong rồi nói.”
Nói xong, cô ta sải bước đi về phía phòng bệnh của mẹ Hạ Hà, lúc đi ngang qua Dương Chấn, còn hung hăng trừng một cái.
Dương Chấn cười he he, bỏ lại Mã Tuân đang đỏ mặt mà theo Irene đi.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện của Tần Đại Quang mà rất nhiều lúc đều là Hạ Hà giúp đỡ chăm sóc cho Tiếu Tiếu.
Chuyện của mẹ Hạ Hà, anh đương nhiên sẽ để tâm một chút.
Trước đây, Dương Chấn đã gửi hết toàn bộ kết quả chữa trị của mẹ Hạ Hà cho Irene rồi. . Truyện Full
Đối với bệnh tình của mẹ Hạ Hà, Irene cũng rõ, lần này đến chỉ là để tìm hiểu sâu hơn về tình hình của mẹ Hạ Hà.
Sau khi kiểm tra một lượt, Irene gật gật đầu, rất là hài lòng mà nói: “Bệnh tình của bác rất ổn định, điều kiện phẫu thuật cũng rất tốt, bây giờ chỉ cần thả lỏng tâm trạng, đợi lát nữa thận đến sẽ bắt đầu phẫu thuật!”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Vẻ mặt mẹ Hạ Hà kích động mà nói.
Bà ta căn bản chưa bao giờ ngờ rằng, bệnh của mình vậy mà còn có cơ hội chữa khỏi.
Mấy năm nay, bà ta vì bệnh nhiệm trùng đường tiểu mà không thể làm việc, tất cả đều dựa vào Hạ Hà, luôn cảm thấy đã nợ Hạ Hà rất nhiều.
Bây giờ sắp được phẫu thuật rồi, bà ta đương nhiên rất kích động, bởi vì đợi mình khỏi bệnh rồi thì có thể kiếm tiền nuôi gia đình cùng với Hạ Hà rồi.
Trải qua bốn tiếng phẫu thuật, Irene cuối cùng đã đi ra khỏi phòng phẫu thuật, trong cơn mệt mỏi, cô ta chỉ nói sáu chữ: “Phẫu thuật vô cùng thành công!”
Lúc Hạ Hà nghe thấy câu nói này, lập tức vui mừng mà khóc lên, khuôn mặt toàn là nước mắt, nhìn Dương Chấn nói: “Dương Chấn, cảm ơn anh!”
Dương Chấn đương nhiên cũng vô cùng vui mừng, bởi vì sự giúp đỡ của mình mà mẹ của người phụ nữ thiện lương này cuối cùng cũng được cứu rồi.
“Chuyên gia Ngải đúng là thiên tài, quan trọng là, cô ấy mới ba mươi tuổi thôi!”
“Đúng đó, đặc biệt là bộ dạng ung dung bình tĩnh của cô ấy trong buổi phẫu thuật, còn có đường dao và kỹ thuật khâu tinh chuẩn nữa, đều khiến người ta cảm thán không ngớt!”
“Nói thừa, chuyên gia Ngải là chuyên gia lĩnh vực y học có tiếng ở Quốc tế, là nhân vật thiên tài cấp báu vật quốc gia.”
“Nếu như tôi có con trai, nhất định sẽ bảo nó theo đuổi chuyên gia Ngải!”
Irene đã rời đi rất lâu rồi, mà đằng sau vẫn còn rất nhiều thanh âm thán phục của các bác sĩ truyền đến.
Irene vừa thay đồ phẫu thuật ra thì liền bảo Dương Chấn đưa đi xem Tần Đại Quang.
Cô ta vừa tới, thì đã bận chuyện phẫu thuật của mẹ Hạ Hà, lúc này mới rảnh.
“Chúng ta hay là ăn cơm trưa trước đi, đợi ăn xong rồi nói!”
Mã Tuân có chút đau lòng mà nhìn Irene.
Từ 11 giờ sáng bắt đầu phẫu thuật, mãi đến ba giờ chiều mới kết thúc, Irene ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, chứ đừng nói là ăn cơm.
Dương Chấn rất hài lòng mà nhìn Mã Tuân một cái, Irene cũng có chút ngạc nhiên, như không ngờ, một Mã Tuân khó hiểu, nay cũng học biết cách quan tâm người khác rồi.
“Đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi, đi ăn cơm trước, sau đó đi thăm ba vợ tôi.”
Dương Chấn mỉm cười nói, không đợi Irene đồng ý đã sải bước đi trước.
Anh rất rõ, Irene một khi đi vào trạng thái công việc thì hoàn toàn có thể dùng từ điên cuồng để hình dung, nếu như thật sự để cô ta đi chữa trị cho Tần Đại Quang ngay bây giờ thì chỉ e sẽ đến giờ ăn tối luôn mất.
Ba người đến một nhà hàng ở đối diện bệnh viện, tên là Nam Uyển Hương.
Thời gian này ở bệnh viện, Dương Chấn luôn ăn cơm ở đây, mùi vị không tệ.
“Chị Irene, tôi muốn hỏi, sau khi Lục Văn Tĩnh thay thận thì còn sống được bao lâu?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.
“Tỷ lệ sống sót sau khi ghép thận một năm là 95,2%, tỷ lệ sống sót sau khi ghép thận ba năm là 85,3%, tỷ lệ sống sót sau khi ghép thận năm năm là 74,2% và tỷ lệ sống sót sau khi ghép thận 10 năm là 59,1%. Yếu tố ảnh hưởng đến việc ghép thận để thận tồn tại là sự đào thải mãn tính.”
Irene mở miệng nói: “Rốt cuộc còn sống được bao lâu thì tạm thời chưa nói chính xác được, nhưng tình hình của Lục Văn Tĩnh tương đối tốt, nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn thì chắc còn có thể sống được khoảng 10 năm.”
Dương Chấn gật đầu, tuy chỉ có khoảng 10 năm, nhưng đối với Lục Văn Tĩnh mà nói là đã rất tốt rồi.
Rất nhanh, đồ ăn đã được đem lên.
Irene đích thực rất đói rồi, ăn cả một chén cơm lớn.
Ăn gần xong, Dương Chấn đột nhiên hỏi: “Chị Irene, trước đây chị nói, nhà họ Ngải bảo chị xem mắt, rốt cuộc là thế nào?”
Mã Tuân mãi im lặng không nói gì, nghe thấy Dương Chấn nhắc đến chuyện xem mắt của Irene, lập tức gióng tai lên.
“Tôi đã ba mươi rồi, nếu như còn không kết hôn thì thật sự già rồi đó.”
“Trước đây đưa đội y tế đi biên giới phía bắc, thực ra là để tránh né sự thúc giục kết hôn, bao gồm lần này đi nước ngoài, chấp hành nhiệm vụ cứu viện y tế quốc tế cũng là vì để né tránh.”
“Lần này tôi về, không thể nào chạy trốn được nữa, có lẽ, tôi nên làm theo lời của gia tộc mà gả vào nhà họ Hoàng.”
Vẻ mặt Irene khổ sở mà nói, trong ánh mắt còn có vài phần bi ai: “Có lẽ, đây chính là sự bi ai khi sinh ra trong gia tộc lớn, tất cả đều làm theo sự sắp xếp của gia tộc.”
“Nhà họ Hoàng? Nhà họ Hoàng, một trong Yên Đô bát môn?” Dương Chấn nhíu mày hỏi.
Irene gật đầu: “Đời thứ ba của nhà họ Hoàng có một hậu bối trẻ tuổi, cũng ba mươi tuổi rồi, chưa kết hôn, gia tộc muốn tôi gả cho anh ta.”
“Nhà họ Ngải dựa vào đâu mà sắp xếp hôn nhân của chị chứ?”
Mã Tuân cứ mãi chả nói gì, chợt đứng phắt dậy, trên mặt còn có vài phần tức giận.
Rất nhiều người đều nhìn sang bên này.
Dương Chấn và Irene cũng ngạc nhiên, không ngờ phản ứng của anh ta lại lớn như vậy.
“Xin lỗi!”
Mã Tuân đột nhiên hồi thần lại, vội vàng xin lỗi, lại ngồi xuống, rót cho mình một ly trà lớn, ừng ực mà một hơi uống cạn.
“Thực ra, gia tộc đối với tôi đã đủ tốt rồi, giống như là thế hệ trẻ của những gia tộc khác, hai mươi mấy tuổi là đã bị sắp xếp hôn nhân rồi, nói ra, tôi đã có thêm mười năm tự do.”
Irene tự giễu mà cười một cái: “Hơn nữa, tôi đã ba mươi tuổi rồi, đã qua tuổi kết hôn từ lâu, nếu còn không kết thì sẽ chả ai cần nữa.”
“Ai nói chị không có ai cần?”
Cảm xúc của Mã Tuân có chút kích động, vẻ mặt đỏ bừng mà nhìn Irene, lẩm bẩm nhỏ tiếng mà nói: “Tôi cần!”