Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3094



Chương 3094:

“Con ranh này, câm miệng!”

Mục Xung lập tức nổi giận, giơ tay định tát Hoài Lam.

“Bộp Đúng lúc này, Dương Chấn bỗng vươn tay tóm lấy cổ tayMục Xung.

Mục Xung lập tức giật mình, ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng sau khi bị Dương Chấn tóm cổ tay, ông ta chỉ thấy một luông sức mạnh khổng lồ đang siết lấy cổ tay mình như gọng kìm.

Mục Xung tức giận nói: “Dương Chấn, cậu định làm gì? Lợi dụng Mục phủ xong thì định ra tay với người của Mục phủ ư?”

Trong mắt Dương Chấn lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nhìn chăm chằm vào Mục Xung, lạnh lùng nói: “Nếu không nể mặt Mục thành chủ, chỉ với những gì ông vừa nói, tôi đã giết ông rồi”.

Trong mắt Mục Xung tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta đã tận mắt thấy Dương Chấn mạnh đến mức nào.

Tuy cảnh giới của anh mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu thực sự lại sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, không thể là đối thủ của Dương Chấn.

Cảm nhận được sức mạnh khổng lồ trên cổ tay, Mục Xung bị đau, vội nói: “Dương Chấn, cậu mau buông tôi ral”

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi ở lại Mục phủ, không phải vì nhòm ngó chút lợi ích gì của Mục phủ, mà vì kiếm khách Ảnh Tử đã dặn dò tôi trước khi đi. Nếu ông nghĩ tôi định cướp tiếng tăm của ông, ông cứ yên tâm, sau khi tiền bối Ảnh Tử về, tôi sẽ đi ngay”.

Anh nói rồi buông Mục Xung ra.

Mục Xung vội lùi về sau mấy bước, nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt sợ hãi.

Ông ta cứ tưởng Dương Chấn đã bị thương nặng, cho dù lợi hại thì cũng không bằng một nửa trạng thái đỉnh cao, hơn nữa cảnh giới của Dương Chấn mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Còn ông ta đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ rồi, có thể áp đảo Dương Chấn, không ngờ cho dù Dương Chấn đã bị thương, ông ta vẫn không phải đối thủ của anh.

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Lam, tiễn khách!”

Hoài Lam vội bước lên trước, lạnh lùng nhìn Mục Xung: “Nơi này không chào đón ông, mời quay về!”

Mục Xung không quan tâm đến Hoài Lam, nhìn Dương Chấn rồi khoát tay rời đi.

Sau khi Mục Xung rời đi, Hoài Lam tức giận nói: “Tên khốn này đúng là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nếu không có anh Chấn, có lẽ Mục phủ đã bị tiêu diệt rồi”.

Phùng Tiểu Uyển cũng vô cùng tức giận: “Nếu sớm biết thế thì đã không chữa cho họ”.

Dương Chấn nói: “Được rồi, đừng giậnnữa, ở Mục phủ, có rất nhiều người nghĩ chính anh đã mang nguy hiểm đến cho Mục phủ, đương nhiên họ sẽ ghét chúng ta”.

“Cho dù Mục thành chủ cũng có ý lợi dụng chúng ta, nhưng đúng là nhờ sự giúp đỡ của Mục phủ, chúng ta mới sống đến bây giờ. Mục thành chủ có ơn với chúng ta, chúng ta không nhất thiết phải so đo với một số người của Mục phủ”.

Hoài Lam nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng phải họ coi trọng tiềm lực của anh Chấn ư, vừa hay họ có ân oán với phủ Hoài Thành, bằng không chắc chắn Mục phủ sẽ kệ chúng ta mất”.

Dương Chấn cười khổ: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, sau khi tiền bối Ảnh Tử quay về, chúng †a sẽ rời đi”.

Hai cô gái gật đầu, mắt Phùng Tiểu Uyển bỗng đỏ hoe: “Nếu ông Cửu có thể về cùng chúng †a thì tốt biết mấy?”

Nghe thấy thế, Dương Chấn lập tức im lặng, mắt cũng rớm lệ.

Trong chuyến đi này, nếu không có lão Cửu, chẳng biết anh đã chết bao nhiêu lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.