Chương 3149
“Cho dù muốn đuổi tôi khỏi Võ Minh, cũng phải do minh chủ Võ Minh thực sự quyết định, bây giờ trận đấu giữa chúng ta và cao thủ nước Dương vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa biết ai có thể đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh của Chiêu Châu”.
Nghe thấy Đinh Văn Trác nói thế, có cao thủ đến từ gia tộc lớn mở miệng: “Ông Đinh nói không sai, Dương Chấn còn chưa có tư cách quyết định xem sẽ đuổi ai khỏi Võ Minh, chưa bàn đến việc cậu ta có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh không, cho dù cậu ta có tư cách thật, cũng không thể đuổi người ta khỏi Võ Minh chỉ với một câu chứ?”
Thấy có người nói giúp mình, Đinh Văn Trác vô cùng đắc ý, cười híp mặt, nhìn chăm chằm vào Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, thật ra tôi cũng hơi tò mò, trận chiến giữa cao thủ nước Dương và Chiêu Châu đã bắt đầu rồi, sao Dương Chấn vẫn chưa xuất hiện thế? Hay cậu ta biết hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương là Kitano Takeshi tới, nên sợ mất mật rồi?”
Đỗ Trọng lập tức nổi giận, quát: “Ông nói nhảm ít thôi! Người khác không biết Cậu Chấn mạnh bao nhiêu, chẳng lẽ ông cũng không rõ à?
Ngay cả Bách Lý Trường Không có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cũng bị cậu ấy giết bằng một đòn, ông nói đi, cậu ấy sẽ sợ cao thủ nước Dương chắc?”
Đỉnh Văn Trác cười ha hả: “Nếu không sợ, sao cậu ta lại biến mất vào lúc quan trọng này đây?”
Trong lúc nhất thời, các cao thủ Chiêu Châu khác đều nhìn Đồ Trọng.
Ngay cả rất nhiều người đã gia nhập Võ Minh hôm qua cũng có vẻ ngờ vực.
Dù sao họ cũng mới gặp Dương Chấn hôm qua, cũng không rõ cách làm người của Dương Chấn lắm, nên họ nghi ngờ Dương Chấn sợ cũng rất đỗi bình thường.
Đồ Trọng giận run người, ông ta khẳng định Dương Chấn không bao giờ sợ chiến đấu nên không dám xuất hiện, chắc chắn anh đang vướng chuyện gì đó thôi.
Đúng lúc này, trọng tài bất mấn nói: “Mời Chiêu Châu cử cao thủ lên sàn đấu! Cho mọi người một phút, nếu vấn không có ai lên đánh thì xem như Chiêu Châu thua trận đấu ngày hôm nay!”
Nghe thấy thế, các cao thủ Chiêu Châu mới hoàn hồn.
Tuy rất nhiều người có ý đồ khác, nhưng cũng có không ít cao thủ tới vì danh dự của Chiêu Châu.
€ó người nói ngay: “Các vị, không nên tranh cãi nữa, người của các thế lực đều đang nhìn, giờ trận đấu vừa bắt đầu, chúng ta lại không có cao thủ nào dám nghênh chiến, chẳng phải đang tự làm bế mặt mình ư?”
“Tôi hy vọng nếu các vị có ân oán gì thì có thể tranh cãi tiếp sau khi trận đấu kết thúc, tiếp đến, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, cùng đối phó cao thủ nước Dương”.
“Chẳng phải có rất nhiều người muốn làm minh chủ Võ Minh à? Chi bằng chúng ta quyết định thế này đi, ai giúp Chiêu Châu giành được thắng lợi cuối cùng thì sẽ là minh chủ Võ Minh nhé”.
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Trong lúc nhất thời, cao thủ Chiêu Châu thi nhau nói.
Đỗ Trọng biết bây giờ chỉ có thể thế này, thấy thời hạn một phút sắp hết, Đỗ Trọng nhìn về phía một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, trâm giọng nói: “Vương Trung, ông đánh trận đầu nhé!”
“m Một người đàn ông trung niên vạm vỡ vội bước về phía sàn đấu.
Yamamura Kazuya như không thấy Vương Trung đang bước về phía sàn đấu, nhắm nghiền mắt, như đã ngủ thiếp đi.
Thấy hành động của đối phương, Vương Trung vô cùng tức giận, nghiến răng: “Tôi là Vương Trung, xin chỉ giáo!”