Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3155



Chương 3155

Trong lúc nhất thời, cao thủ Chiêu Châu liên tục chất vấn Đỗ Trọng.

Đinh Văn Trác cũng có trong số đó, trên mặt ông ta đầy ý cười, ông ta đang cần kết quả này.

Chẳng phải Đỗ Trọng nói Dương Chấn rất mạnh ư? Vậy để cao thủ Chiêu Châu chất vấn.

“Tất cả im lặng cho tôi!”

Đỗ Trọng tức giận quát: “Bây giờ là lúc quan trọng nhất của trận đấu, ai dám nói nhảm nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”

Ông ta nói rồi nhìn về phía Thái Chính Dương, trầm giọng nói: “Thái Chính Dương, ông đánh ván tiếp theo nhé?”

Thái Chính Dương là cao thủ của một trong ba gia tộc lớn phía Tây Chiêu Châu, là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ hàng thật giá thật.

Bây giờ, bên Chiêu Châu không còn mấy ai có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nữa, trừ Đỗ Trọng đã đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ ra thì còn hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Tiếp đến chính là Thái Chính Dương và hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh khác.

Nhưng Thái Chính Dương chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, còn hai cao thủ kia đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Cao thủ trên sàn đấu của nước Dương mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ, nếu Chiêu Châu cử cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong lên thật thì đúng là quá vô lý.

Nếu không phải vì cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong đều không đánh lại cao thủ nước Dương Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ kia, Đỗ Trọng cũng chẳng muốn chịu nhục, bảo cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ như Thái Chính Dương ra tay.

Sắc mặt Thái Chính Dương hơi khó coi, ông ta lạnh lùng nói: “Ông Đỗ, ông coi thường tôi quá rồi đấy? Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ cũng đáng để tôi ra tay ư?”

Ông ta cũng có niềm kiêu ngạo riêng, tuy biết thực lực của cao thủ nước Dương trên sàn đấu rất mạnh, nhưng dù sao ông ta cũng là cao thủ của nhà họ Thái – một trong ba gia tộc lớn phía Tây, nếu ông ta ra tay thật, cho dù đánh bại đối phương thì cũng không thấy vui khi chiến thắng.

Ông ta dùng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ để đánh bại cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ của nước Dương, có gì đáng tự hào?

Đỗ Trọng trầm giọng nói: “Không phải tôi coi thường ông, mà bên Chiêu Châu không có mấy ai ở trên Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, chúng ta cũng không thể để cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đi khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ của nước Dương chứ?”

Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, Thái Chính Dương nhìn các cao thủ Chiêu Châu, lúc này ông ta mới nhận ra không còn nhiều cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh và Siêu Phàm Bát Cảnh nữa, trong số những người này, cảnh giới của ông ta thấp nhất, ông ta ra tay là thích hợp nhất rồi.

Cao thủ dưới Siêu Phàm Thất Cảnh đã thua cao thủ nước Dương trên sàn đấu hết.

Nhưng với tư cách là cao thủ hàng đầu của gia tộc lớn, ông ta rất kiêu ngạo, không sao chấp nhận nổi chuyện mình lại dùng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh để đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ của nước Dương.

Nhưng nếu ông ta không ra tay thì ai ra tay chứ?

Cuối cùng Thái Chính Dương cũng hạ quyết tâm, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông Đỗ, xem như tôi nể mặt ông, hy vọng ông đừng khiến tôi thất vọng!”

Đương nhiên Đỗ Trọng hiểu ý Thái Chính Dương, trong số các cao thủ Chiêu Châu, Đỗ Trọng mạnh nhất, mà hồi nãy, cao thủ Chiêu Châu vừa cãi nhau, ai cũng muốn trở thành minh chủ Võ Minh.

Sau cùng, cao thủ Chiêu Châu thống nhất với nhau, hôm nay ai lập được công lao lớn nhất cho Chiêu Châu thì sẽ đảm nhiệm vị trí đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.