Chàng Rể Chiến Thần

Chương 318: Thân thế của tần nhã



Đúng lúc này có một vài người đàn ông vạm vỡ xông vào, người cầm đầu đi đến trước mặt Dương Chấn, cúi chào trông rất tiêu chuẩn.

Hai tên vạm vỡ đi lên phía trước, một trái một phải ngăn chặn Chu Kim Hảo, chuẩn bị rời đi.

Cho đến bây giờ Chu Kim Hảo ý thức được mình sắp phải đối mặt với cái gì.

“Dựa vào cái gì?”

“Cậu dựa vào cái gì mà muốn cho người mang tôi đi?”

“Cậu có tư cách gì?”

“Tôi là mẹ của Nhã, nếu như cậu cho người mang tôi đi, nó nhất định sẽ hận cậu cả đời.”

Chu Kim Hảo điên cuồng giãy dụa, nhưng làm sao có thể chống đối lại được hai tên đàn ông vạm vỡ với võ trang đầy đủ, bà ta căn bản không thể tránh thoát được.

“Mẹ, đều đã đến lúc này rồi mà mẹ vẫn còn không chịu tỉnh táo à?”

Tần Nhã đỏ mắt nói: “Con sẽ không hận Dương Chấn đâu, tất cả những thứ này đều là do mẹ đã gieo gió gặt bão, con đã nhắc nhở mẹ từ lâu rồi, nếu như chuyện của ba cũng có liên quan đến mẹ, mẹ đi tự thú đi, như thế sẽ được khoan hồng, nhưng mà mẹ lại không chịu.”

“Không chỉ có như thế, mẹ lại còn giao Tiếu Tiếu vào trong tay của người khác, nếu như không phải Dương Chấn đã chuẩn bị từ sớm, vậy thì Tiếu Tiếu lại gặp phải chuyện gì nữa đây?”

“Con bé chỉ mới có bốn tuổi thôi, mẹ là bà ngoại của con bé, tại sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy chứ? Mẹ muốn đẩy con bé vào trong hố lửa?”

“Chỉ dựa vào việc mẹ hãm hại ba, còn làm ra chuyện này với Tiếu Tiếu, cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ, con hận mẹ, con hận mẹ!”

Tần Nhã nói xong, có làm như thế nào cũng không thể khống chế được nước, mắt trên mặt đều là nước mắt, nói xong lời cuối cùng, cô gần như là gào lên.

Cô vô cùng khó chịu, đây là lần đầu tiên cô sinh ra hận thù đối với Chu Kim Hảo.

“Mẹ đã nói rồi, chuyện của ba con đều là do nhà họ Ngụy đã ép buộc mẹ phải làm như vậy, có liên quan gì tới mẹ đâu chứ, bọn con cứ nhất định phải trách chuyện này lên trên đầu của mẹ hả? Bọn con có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì ai có thể định tội mẹ được?”

Chu Kim Hảo hét lên.

Dương Chấn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này rốt cuộc cũng đã mở miệng: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như vậy, thế thì bây giờ tôi sẽ cho bà xem chứng cứ.”

Lời nói của Dương Chấn vừa mới dứt, hai người đàn ông vạm vỡ lại mang theo một người trẻ tuổi bước vào.

Lúc Chu Kim Hảo nhìn thấy bóng dáng đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đặng Mỹ Linh, nếu như bây giờ cô nói tất cả mọi chuyện ra, lúc cân nhắc hình phạt tôi sẽ dựa vào biểu hiện của cô mà giảm hình phạt cho thích hợp.”

Người đàn ông cầm đầu bỗng nhiên mở miệng nói.

Trước đó Đặng Mỹ Linh vẫn luôn bị Trần Hưng Hải giam giữ lại, lại có sự sai khiến của Dương Chấn, trong khoảng thời gian này người phụ nữ ấy đã chịu mọi sự tra tấn.

Đối với cô ta mà nói, khó khăn trong lao ngục không gì đáng sợ bằng, ngược lại là được giải thoát.

Cô ta đâu cần phải giấu diếm nữa, đưa tay chỉ vào Chu Kim Hảo, giận dữ hét lên: “Đều là con đàn bà đê tiện này kêu tôi cho bà hai tỷ bốn trăm triệu, nói là muốn góp đủ ba tỷ, sau đó sẽ tìm người giết chết Tần Đại Quang.”

“Đến lúc Tần Đại Quang chết rồi, bà đã có thể trở lại biệt thự Vân Phong Chi Đỉnh một lần nữa, đến lúc đó khoảng cách giữa bà và Dương Chấn được kéo gần, vậy thì bà ta đã có thể giết Dương Chấn giúp cho tôi.”

“Đều là do con đàn bà đê tiện này, nếu như không phải là bà, sao tôi lại có ngày hôm nay cơ chứ?”

Đặng Mỹ Linh nhìn thấy Chu Kim Hảo, thật sự tức giận đến cực điểm, hận không thể tự tay giết chết Chu Kim Hảo.

Chu Kim Hảo dại gì mà thừa nhận, giận dữ hét lên: “Cái con tiện nhân này, tao tìm mày xin tiền hồi nào hả, mày vu oan tao, mày vu oan tao!”

“Vu oan cho bà hả?”

Đặng Mỹ Linh cười lạnh nói: “Bà thật sự cho rằng tôi ngu ngốc giống như là bà đó à? Ngày hôm đó lúc tôi nói chuyện với bà tôi đều đã dùng điện thoại ghi âm lại tất cả đoạn đối thoại rồi, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, bà còn muốn giảo biện như thế nào nữa đây?”

Dương Chấn nhìn về phía Chu Kim Hảo rồi nói: “Bà đúng là bị đồng tiền làm trong mù mắt, bà cầm hai tỷ bốn trăm triệu của Đặng Mỹ Linh, nói muốn góp đủ ba tỷ, nhưng mà đưa cho Hồ Siêu chỉ có một tỷ năm trăm triệu liền kêu ông ta đi đâm ba.”

“Cái gì chứ? Cái con đàn bà đê tiện này, thậm chí ngay cả số tiền đó bà cũng muốn nuốt luôn hả?” Đặng Mỹ Linh nghe thấy lời nói của Dương Chấn thì lại càng tức giận không thể kiềm chế được.

Chu Kim Hảo đã nghe được đoạn ghi âm của Đặng Mỹ Linh, bà ta biết mình có nói dối đi nữa cũng không có năng lực xoay chuyển trời đất, cả người bất lực xụi lơ trên mặt đất.

Tần Nhã và Tần Yên nhìn thấy mẹ mình có bộ dạng này, đều hết sức khó chịu.

Bọn họ không phải không thể chịu đựng được Chu Kim Hảo sắp đứng trước nhà tù, mà là bởi vì Chu Kim Hảo làm nhiều chuyện có lỗi với bọn họ như thế.

“Tần Nhã, mày có biết tại sao cái con gái của mày mà tao cũng không buông tha không hả?”

Bỗng nhiên Chu Kim Hảo lại dữ tợn nhìn về phía Tần Nhã rồi nói.

Tần Nhã không hiểu nhìn Chu Kim Hảo, mắt đỏ ngầu: “Rốt cuộc là mẹ đang muốn nói cái gì?”

Dường như Tần Đại Quang ý thức được cái gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, giận dữ hét lên: “Chu Kim Hảo, bà câm miệng lại cho tôi.”

“Tần Đại Quang, đều đã đến ngày hôm nay rồi, đối với tôi mà nói còn cái gì để giấu diếm nữa đâu?”

Chu Kim Hảo giống như là bị điên chợt cười to, biểu cảm trên mặt lại đang vặn vẹo.

Nhìn Chu Kim Hảo với bộ dạng này, Tần Nhã và Tần Yên đều cảm thấy xa lạ như thế, dường như đây là lần đầu tiên quen biết với người đàn bà này.

Sau khi Chu Kim Hảo đã cười đủ rồi, bỗng nhiên lại nhìn Tần Nhã rồi hét lớn: “Bởi vì tao căn bản cũng không phải là mẹ ruột của mày, mà mày chỉ là một đứa thay thế thôi, ngay cả tên của mày cũng không thuộc về mày.”

“Thật ra thì ở trong lòng của Tần Đại Quang, mày chẳng qua cũng chỉ là một đứa thay thế, chỉ là vật phẩm thay thế thôi.”

“Bây giờ mày đã biết tại sao tao lại đối xử với mày như vậy rồi chứ gì? Biết tại sao tao lại mang Tiếu Tiếu đi rồi chứ gì?”

“Bởi vì tao không phải là mẹ của mày, cũng không phải là bà ngoại của Tiếu Tiếu.”

“Nếu đã như vậy, chuyện bọn mày sống chết có liên quan gì tới tao đâu?”

“Bị lừa cả một đời, bây giờ mới biết mày cũng không phải là con ruột, có phải mày thấy rất tuyệt vọng không hả, hahaha…”

Chu Kim Hảo điên cuồng cười lên ha hả.

Mà biểu cảm trên mặt của Tần Nhã trong nháy mắt cứng đờ, một mặt ngây ngốc.

Tần Đại Quang tức giận đến nỗi cả người đều đang phát run, giận dữ hét lên: “Ngậm miệng lại, bà ngậm miệng lại cho tôi, cái con đàn bà đê tiện này bà ngậm miệng lại cho tôi!”

Tần Nhã không nói một lời, nước mắt lại như hồng thủy vỡ đê càng không ngừng chảy ra.

“Nhã.”

Dương Chấn vội vàng đỡ lấy Tần Nhã.

Lúc này cả người của Tần Nhã đã hoàn toàn mất đi sức lực, nếu như không phải được Dương Chấn đỡ thì cô đã ngã trên mặt đất.

Trong lòng đau xót làm cho cô có một loại cảm giác hít thở không thông.

“Ha ha ha…”

Chu Kim Hảo điên cuồng cười lớn: “Tần Nhã, mày chính là một con trùng đáng thương, ngay cả ba mẹ ruột của mình mà cũng không biết, đồ đáng thương.”

“Trong mắt của tao cho đến bây giờ đều không có đứa con gái như mày, đối với tao mà nói mày chỉ là cây atm của tao, chỉ có thế mà thôi. Hahaha…”

“Mang người phụ nữ điên này đi khỏi cho tôi.”

Dương Chấn hét lên, ra lệnh cho người đàn ông đứng ở bên cạnh: “Tất cả đều phải xử phạt thật nặng.”

“Mang đi!”

Người đàn ông vạm vỡ đứng đầu ra lệnh, cùng nhau đưa Chu Kim Hảo và Đặng Mỹ Linh đi.

Chu Kim Hảo đã bị mang đi, nhưng mà lời nói của bà ta vẫn còn đang không ngừng quanh quẩn trong căn biệt thự.

Nước mắt của Tần Yên giống như là hạt trân châu bị đứt, rơi xuống từng giọt từng giọt.

Cô ta nhìn Tần Đại Quang, nức nở nói: “Ba, chẳng lẽ là con với chị thật sự không phải là con ruột của ba ư?”

“Ba, ba nói cho con biết đi, những lời mà mẹ vừa nói là đang lừa gạt con có đúng không? Ba, nói cho con biết là mẹ đang lừa gạt con đi.”

Tần Nhã khóc, nội tâm vô cùng đau đớn làm cho cô đau đến nỗi không muốn sống.

Hai tay Tần Đại Quang ôm lấy đầu, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

Thật lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhã rồi lại nhìn Tần Yên, mở miệng nói: “Chuyện cho đến bây giờ, có một vài sự thật quả thật là nên nói cho bọn con biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.