Chàng Rể Chiến Thần

Chương 32: Ác giả ác báo



Một chiếc xe Audi A6 màu đen, đang đứng ở cửa ra vào Số 1 Công Quán, ghế lái hạng dựa về phía sau, vẻ mặt Tần Luân tự nhiên tự đắc dựa vào, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Anh ta đột nhiên giơ cổ tay lên, xem đồng hồ, có chút nhịn không được nói “Cũng đã 20 phút rồi, sao video của Hùng Vĩ còn chưa gửi đến?”

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thắng xe chói tai vang lên, anh ta theo bản năng nhìn sang, nhìn thấy hai thân ảnh vội vàng xuống xe.

“Dương Chấn! Sao anh ta lại đến đây rồi?”

Vẻ mặt anh ta bối rối, nhưng rất nhanh, lại thả lỏng ra, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười nhạo một tiếng: “Cũng chỉ là một tên phế vật, cho dù tìm được Tần Yên, cũng không làm được việc gì, đây là địa bàn của Hùng Vĩ, ai dám làm loạn?”

Một tiếng chuông điện thoại dồn dập đột nhiên vang lên, Tần Luân nhìn xem, là điện thoại của ông cụ Tần, anh ta vội vàng bắt máy, cười ha hả nói: “Ông nội, ông đừng nóng vội, video lập tức sẽ đến tay nghe, đến lúc đó Tần Yên nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời con, đến nhà họ Tô cầu tình, nguy cơ nhà họ Tần chúng ta sẽ được hóa giải.”

Ông cụ Tần đang tức giận, nghe Tần Luân nói thế, nghi ngờ nói: “Video? Video gì?”

Lúc này Tần Luân mới ý thức được mình lỡ miệng, nhưng nghĩ đến năm năm trước anh ta vẫn dùng thủ đoạn này, giúp nhà họ Tần chiếm được tập đoàn Tam Hòa, vẫn là ông cụ Tần giúp anh ta đè chuyện này xuống.

Vì vậy cũng không giấu diếm nữa, nói: “Ông nội, sở dĩ nhà họ Tần có nguy cơ như bây giờ, tất cả đều vì con đàn bà đê tiện Tần Yên đó, con đã đưa cô ta cho Hùng Vĩ Số 1 Công Quán rồi, đợi Hùng Vĩ gửi video bọn họ tằng tịu với nhau đến, con có thể uy hiếp cô ta tìm nhà họ Tô xin giúp đỡ, trước 0 giờ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đồ khốn nạn! Mày lại đưa Tần Yên cho người ngoài đạp hỏng! Mày còn là người sao?”

Ông cụ Tần tức giận gào lên, giận dữ hét: “Mày lập tức cút về đây cho tao, ngàn vạn đừng để Dương Chấn gặp bên ngoài, nếu không mày nhất định phải chết, biết không??”

Mặc dù ông cụ Tần tức giận, nhưng trong lòng ông ta, Tần Luân chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tần, mặc dù phạm vào lỗi lầm lớn, cũng là cháu của ông ta.

“Ông nội, Dương Chấn chẳng qua là một phế vật, cho dù anh ta biết mọi thứ đều là do con làm, thì có thể thế nào?”

Nhưng mà Tần Luân không coi trọng lời nói của ông cụ Tần lắm, cười nhạo một tiếng: “Vừa rồi con còn chứng kiến anh ta xông vào Số 1 Công Quán, có thể bây giờ đã bị đánh gần chết rồi? Được rồi, ông nội, trước không nói nữa, con phải vào xem kịch hay đây.”

Tần Luân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Trang viên nhà họ Tần, ông cụ Tần ấn gọi mấy lần, nhưng Tần Luân căn bản không nhận, ông ta trợn trừng mắt: “Khốn nạn! Mày đây là đang tìm đường chết!”

“Chuẩn bị xe, lập tức chạy tới Số 1 Công Quán!”

Ông cụ Tần lại vội vàng sắp xếp.

Bên kia, Dương Chấn và Mã Tuân đã xông vào Số 1 Công Quán.

“Hai quý ông, xin hỏi hai người…”

Một người đẹp đứng tiếp khách ở cửa, vừa mở miệng hỏi, đã bị hai con ngươi lạnh như băng của Dương Chấn quét đến, chưa nói hết lời đã bị cắt ngang, cô ta cảm giác như là bị một con mãnh thú để mắt đến, toàn thân lạnh như băng.

“Hùng Vĩ ở đâu?” Dương Chấn đột nhiên mở miệng.

Dương Chấn và Mã Tuân thế vào hung hăng, sự xuất hiện của bọn họ, lập tức dẫn đến sự chú ý của mấy gã to con.

Mỹ nữ tiếp khách cũng bị dọa trợn tròn mắt, ấp úng nói: “Tôi, tôi không biết.”

“Tên nhóc, mấy người là đến gây chuyện sao?”

Một tên to con cách đó không xa, đột nhiên đứng dậy đi về phía bọn họ, sau lưng tên to con đó còn có bảy tám thủ hạ.

Hai mắt Dương Chấn lạnh xuống: “Người phụ nữ Hùng Vĩ mang đến ở đâu?”

Trong lòng tên to con kia sững sờ, thế mà đến gây sự thật, Tần Yên đúng là bị người của bọn họ bắt đến.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Dương Chấn biết mình đã tìm đúng nơi rồi.

Vù!

Trong đại sảnh, Mã Tuân biến thành một tàn ảnh, lập tức xuất hiện trước mặt tên to con.

“Pặp!”

Mã Tuân nắm lấy chỗ yết hầu của tên to con, sau đó cơ thể 90kg của tên đó, bị nhấc lên không trung.

Màn này, làm bảy tám thủ hạ của tên to con đều trắng hết mặt.

“Câu hỏi của anh Chấn, vì sao không trả lời?”

Mã Tuân hơi dùng lực, tên to con cảm thấy hô hấp của mình đều sắp dứt rồi, ra sức giãy dụa, nhưng mà không chút tác dụng, thủ hạ của anh ta đã sớm bị dọa trợn tròn mắt, sao còn dám tiến lên trước nữa.

Cốp! Cốp! Cốp!

Dương Chấn bước đến như triệu hồi tử thần, làm cho tên to con càng hoảng sợ.

“Bùm!”

Nhìn thấy tên to con sắp hít thở không thông, cánh tay Mã Tuân đưa lên, tên to con bay xa bảy tám thước, đập vào trụ đá ở sảnh chính.

“Bây giờ, có thể mang bọn tôi đi tìm Hùng Vĩ chưa?” Dương Chấn bước từng bước về phía tên to con, từ trên cao nhìn xuống anh ta nói.

Cả người tên to con đều đang run rẩy, trong lòng càng thêm sợ hãi, nhà họ Tần không phải là một gia tộc nhỏ xuống dốc sao?

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bị gia tộc vứt bỏ, sao có thể được cao thủ cấp bậc thế này bảo vệ?

“Tôi, tôi dẫn hai người đi.”

Nhìn thấy Dương Chấn sắp đi đến, đại hán chịu đựng đau nhức kịch liệt trên người, vội vàng đứng lên.

Tần Luân vừa đến sảnh chính, lại không nhìn thấy Dương Chấn bị một đám người đè xuống đất chà đạp như trong tưởng tượng của mình, chỉ có thể nhìn thấy sự kinh ngạc còn chưa tiêu tán hết trong mắt những người nhân viên kia.

Tầng cao nhất của Số 1 Công Quán, trong một căn phòng tổng thốn xa hoa.

Tần Yên vừa mới được hai nữ phục vụ xử lý bãi nôn trên người sạch sẽ, bây giờ mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt trên người, nằm trên giường lớn.

Đến lúc này, cô vẫn không tỉnh lại, nằm trên giường lớn thư thái, rất là thoải mái, không chút cảm giác với nguy hiểm sắp xảy ra.

Mà bên giường, đã lắp sẵn một bàn chụp ảnh.

Tần Yên vốn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, bây giờ lại lâm vào trong trạng thái say rượu, lười biếng nằm trên giường có môt phong vị khác..

Hùng Vĩ chỉ mặc một cái quần ngắn, hai mắt như lửa nóng như bảo bối trên giường, đều có thể phun ra lửa.

“Tần Luân đúng là đưa cho ông một món quà lớn mà!”

Hùng Vĩ ha ha cười lớn nói, rồi bước từng bước về phía Tần Yên: “Bé ngoan, tôi đến đây!”

Ông ta lập tức mạnh mẽ nhào đến

“Bốp!”

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn, cửa chống trộm giá trị xa xỉ, ầm ầm ngã xuống đất.

Hình ảnh này, làm cho tên to con dẫn bọn họ lên đây bị dọa choáng váng, một cước đạp bay cửa chống trộm phòng tổng thống, đây là sức người sao?

Hùng Vĩ đang muốn hành động, lập tức sợ mềm người, ông ta nhìn về phía hai bóng người kia, gương mặt lập tức dữ tợn: “Cút ra ngoài!”

Ông ta không chút ý thức với tình cảnh của mình, còn ngây thơ cho rằng nơi này là địa bàn của mình, không ai có thể động vào ông ta.

Dương Chấn liếc nhìn qua, nhìn thấy Tần Yên đang mặc váy ngủ lúc này vẫn là dáng vẻ hôn mê bất tỉnh.

Lại nhìn Hùng Vĩ vẫn còn mặc một cái quần trong cuối cùng, anh cũng thở dài mọi hơi, mọi thứ đều nói rõ, Tần Yên vẫn chưa bị ô nhục.

“Vẫn chưa đụng vào cô ấy, là may mắn của ông.” Dương Chấn đột nhiên bình tĩnh nói.

Hùng Vĩ tiện tay cầm khăn tắm lên quây cơ thể lại, một loại sát ý đột nhiên phóng ra, hai con ngươi âm tàn nhìn chằm chằm Dương Chấn: “Dám làm loạn ở chỗ này, lại còn dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây không thể không nói, nhiều năm như vậy, chưa từng gặp người thanh niên nào điên cuồng như cậu.”

Hai mắt Dương Chấn hơi híp lại, Mã Tuân đã bước về trước một bước, tùy thời chuẩn bị động thủ, tên to con ở cửa đã sớm bị dọa không dám nói một lời.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Theo tiếng vỗ tay của Hùng Vĩ, hơn mười người xông vào phòng, lập tức vây Dương Chấn và Mã Tuân vào giữa.

“Ông đây hôm nay tâm trạng tốt, thấy các ngươi đang tuổi trẻ xúc động, chỉ cần các ngươi tự phế hai tay, tôi sẽ tha cho các ngươi rời đi.” Hùng Vĩ dáng vẻ thản nhiên, ngồi trên ghế sofa xa hoa.

“Tự phế hai tay sao?”

Dương Chấn quét mắt nhìn hơn mười người xung quanh, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Mã Tuân, toàn bộ phế đi hai tay!”

“Vâng, anh Chấn!”

Âm thanh vừa dứt, Mã Tuân đã biến mất tại chỗ.

Khi lần nữa xuất hiện, tay anh ta đã bắt được cánh tay của một tên to con.

“Răng rắc!”

Hai tiếng xương gãy thanh thúy liên tiếp đột ngột vang lên, trong căn phòng tổng thống vắng vẻ và yên tĩnh này, lại càng thêm rõ ràng.

“A…”

Ngay sau đó, tên to con bị bẻ gãy hai tay này, đau khổ kêu lên, vang vọng cả căn phòng.

Hùng Vĩ vừa đốt một điếu xì gà Cuba lập tức đứng lên, xì gà trong tay cũng rơi xuống đất, hai mắt ông ta trừng lớn, không thể tin nổi.

Mười tên to con khác, đều sợ choáng váng.

“Ngu xuẩn, đừng nháy mắt, nhìn cho rõ vào.” Mã Tuân đột nhiên xoay người, nở một nụ cười tàn nhẫn với Hùng Vĩ đang kinh ngạc đến ngây người..

Ngay lúc câu nói kết thúc, cơ thể anh ta lại lần nữa biến mất, xuyên qua hơn mười tên to con, mỗi khi anh ta dừng ta sẽ có hai tiếng xương gãy liên tục vang lên..

Đơn giản thô bạo, gọn gàng, mỗi người chỉ dùng hai chiêu.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đều bị bẻ gãy tay, chỉ có tiếng kêu vang vọng cả căn phòng.

Hùng Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không khống chế được run lên.

Ông ta dốc sức ở thế giới ngầm Giang Châu lâu như vậy, thời gian liếm máu trên lỡi đao không phải không có, nhưng chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

“Anh Hùng, video còn chưa lấy được sao?”

Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài phòng vang lên.

Một giây sau, Tần Luân xuất hiện ở cửa phòng, khi anh ta nhìn thấy hình ảnh trong phòng thì hai chân mềm nhũn, đặt mông xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.