Chàng Rể Chiến Thần

Chương 325



CHƯƠNG 325: NGƯỜI YÊN ĐÔ ĐẾN.

Dương Chấn cũng không biết Hoàng Mai vậy mà đang tính toán trên đầu anh.

Nhưng cho dù biết rồi anh cũng sẽ không quan tâm, tới một người thì giết một người, tới hai người thì giết hai người, cho dù đối phương là nhà họ Hoàng, là một trong Yên Đô Bát Môn thì như thế nào chứ?

Lúc này anh đã về tới Vân Phong Chi Đỉnh.

“Chồng ơi.”

Dương Chấn vừa mới về tới nhà, một tiếng thở phào vang lên, tiếp theo đó một làn gió thơm đánh tới, Tần Nhã vậy mà lại nhào vào trong lồng ngực của Dương Chấn, hai tay ôm anh thật chặt.

Đầu tiên là Dương Chấn bất ngờ, lập tức trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên vươn tay ôm lấy Tần Nhã: “Anh không sao.”

Trước đó lúc Dương Chấn để Tần Nhã rời đi, Tần Nhã đã cảm thấy không thích hợp, nhưng mà biết rõ ràng mình ở lại bên cạnh Dương Chấn sẽ chỉ trở thành vật cản của anh.

Cô rất nghe lời mà trở về Vân Phong Chi Đỉnh, mặc dù chỉ có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi nhưng mà vẫn để trong lòng của cô lo lắng như cũ.

Bây giờ nhìn thấy Dương Chấn bình an trở về, nỗi lo lắng của cô rốt cuộc cũng đã được đặt xuống.

“Ba ơi, con cũng muốn ôm một cái.”

Đúng lúc này, một âm thanh giòn tan bỗng nhiên vang lên, Tiếu Tiếu chạy tới giang hai tay ra cười ha ha nhìn Dương Chấn.

Bây giờ Tần Nhã mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông lỏng Dương Chấn ra.

Dương Chấn cười ngồi xuống bế Tiếu Tiếu lên, hung hăng hôn một cái trên mặt của cô bé: “Trong khoảng thời gian này Tiếu Tiếu rất ngoan, để thưởng cho con, ngày mai ba và mẹ sẽ dẫn con đi đến khu vui chơi.”

“Yeah.”

Tiếu Tiếu kích động hoan hô, hôn một cái trên mặt Dương Chấn, vui vẻ nói: “Con muốn đến Disney, đi xem chuột Mickey, muốn xem công chúa Bạch Tuyết.”

Dương Chấn cười nói: “Được rồi, Tiếu Tiếu muốn đi xem cái gì, ba và mẹ liền dẫn Tiếu Tiếu đi xem cái đó.”

Này cũng không phải là Dương Chấn tâm huyết dâng trào, mà là trong lúc Tần Đại Quang đang hôn mê, Dương Chấn và Tần Nhã không có thời gian làm bạn với Tiếu Tiếu.

Dương Chấn cũng đã đồng ý với Tiếu Tiếu chờ Tần Đại Quang xuất viện sẽ dẫn cô bé đến khu vui chơi.

Ngày mai là cuối tuần, Tần Nhã được nghỉ, Tiếu Tiếu cũng nghỉ.

Sáng ngày hôm sau, Dương Chấn liền rời khỏi Vân Phong Chi Đỉnh, lái xe tiến về sân bay quốc tế Giang Châu.

Chuyến bay của Ngải Lâm vào lúc sáng sớm, lần này đến Giang Châu, cô ta cũng là vì Tần Đại Quang, còn tự thân cầm dao làm phẫu thuật thay thận cho mẹ của Hạ Hà.

Về tình về lý, Dương Chấn đều nên tự mình đến đưa tiễn.

“Anh Chấn.”

Dương Chấn vừa mới bước vào lối vào, chỉ nghe thấy âm thanh của Mã Tuân vang lên.

Lúc này Mã Tuân và Ngải Lâm đang đứng cùng một chỗ.

Ngải Lâm vẫn giống như lúc đến Giang Châu, mặc chiếc váy dài Bohemian, chỉ là ngày hôm nay trên vai khoác một chiếc áo len mỏng.

Mùa thu đã đến, buổi sáng có hơi mát mẻ.

Mà Mã Tuân vẫn mặc trên người chiếc áo thun ngắn tay màu xanh đậm, cả người lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Hai người đứng chung một chỗ có một loại cảm giác giống như mỹ nữ và quái vật.

Chỉ là giữa hai người bọn họ rõ ràng có một khoảng cách ngắn.

Dương Chấn hiểu, trong vài ngày ngắn ngủi như thế muốn tác hợp cho Ngải Lâm và Mã Tuân gần như là không có khả năng.

Nhưng mà từ trong mắt của Mã Tuân, Dương Chấn vẫn có thể nhìn thấy được vẻ không nỡ.

“Nhã ở nhà chơi với Tiếu Tiếu rồi, không thể nào tự mình đến đây đưa tiễn được, nhưng mà kêu tôi nhắn với chị cảm ơn chị đã cứu mạng ba của cô ấy, cô ấy sẽ luôn nhớ kỹ người chị như cô.”

Dương Chấn nhìn Ngải Lâm, khẽ cười nói.

Ngải Lâm thoải mái thờ ơ phất phất tay: “Đây là chuyện mà tôi nên làm, có thời gian rảnh thì anh cứ dẫn Nhã đến Yên Đô tìm tôi chơi.”

“Được.” Dương Chấn nói.

Đúng lúc này âm thanh nhắc nhở chuyến bay từ Giang Châu đến Yên Đô sắp bắt đầu soát vé.

Ngải Lâm nở một nụ cười xinh đẹp đi đến trước mặt Dương Chấn, bỗng nhiên vươn tay ra.

Dương Chấn bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng ôm Ngải Lâm.

Tiếp theo đó, Ngải Lâm lại đi đến bên cạnh Mã Tuân, giang tay ra: “Tiểu Tuân, chị sắp đi rồi, lúc nào đến Yên Đô thì nhớ tìm chị chơi.”

Trên mặt của Mã Tuân rõ ràng mang theo vài phần bi thương, ôm Ngải Lâm một cái.

“Nếu như chị không muốn gả vào nhà họ Hoàng, tôi và Mã Tuân đều đồng ý đến đó một chuyến vì chị.”

Nhìn Ngải Lâm bước đi mấy bước, Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng nói.

Dường như Ngải Lâm đã sớm ngờ tới Dương Chấn có thể sẽ nói như vậy, cũng không hề bất ngờ một chút nào, không quay đầu lại, chỉ là tiêu sái phất phất tay: “Nếu như tôi cần, tôi sẽ nói cho mọi người biết. Đi đây.”

Vẫn luôn đưa mắt nhìn Ngải Lâm đi khỏi, Dương Chấn mới nhìn Mã Tuân ở bên cạnh, nói: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”

Mã Tuân có chút không buông bỏ được mà thu hồi tầm mắt lại, sắc mặt có chút ảm đạm đi theo Dương Chấn rời khỏi.

Trên đường đi, hai người không nói một lời, từ đầu đến cuối ánh mắt của Mã Tuân cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Đương nhiên Dương Chấn có thể hiểu được tâm trạng của Mã Tuân, yêu thầm Ngải Lâm nhiều năm rồi, lần này sau khi chia tay, gặp nhau một lần nữa có lẽ là cô ấy đã gả làm vợ người ta.

“Đã nói với cậu từ lâu rồi, thích thì cứ theo đuổi đi, từ đầu đến cuối cậu cứ có câu nói “em không xứng với cô ấy”, bây giờ chị ấy phải lập gia đình rồi, cậu thì lại khó chịu.”

“Lúc trước nếu như không phải cậu kiên trì muốn rời khỏi biên giới phía bắc với tôi, cho dù không có cách nào đăng cơ thần vị, ít nhất cũng sẽ là thần tướng, nhà họ Ngải sao có thể xem nhẹ một thần tướng của biên giới phía bắc được chứ?”

Dương Chấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

Trong lòng của Mã Tuân quả thật vô cùng khó chịu, thật lâu sau anh ta mới thở dài một hơi: “Chị Ngải cũng không thích em, em không muốn phải miễn cưỡng chị ấy.”

Dương Chấn bỗng nhiên im lặng: “Cậu chính là con lợn! Ngải Lâm có thích cậu hay không thì tôi không biết, nhưng mà có thể chắc chắn được chị ấy có cảm xúc tốt với cậu.”

“Thật hả?”

Mã Tuân bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, vẻ mặt ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

Dương Chấn gật đầu: “Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, chỉ là cậu ở trong cuộc không có cách nào nhìn thấy rõ là người từng trải, tôi nhất định phải nói cho cậu biết, nếu như thích, thế thì đừng từ bỏ.”

“Cho dù không thành công, ít nhất cũng đã từng cố gắng, không phải à?”

“Suy nghĩ một chút đi, nếu như có một ngày Ngải Lâm mặc chiếc áo cưới tay trong tay với người khác trong ánh mắt của mọi người, mà cậu thì lại chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa xa, cậu chịu đựng được hả?”

“Thậm chí chị ấy sẽ kết hôn sinh con với một người đàn ông mà chị ấy không thích, còn bị gia đình nhà trai xem thường xúc phạm chị ấy, cậu có muốn như vậy không?”

Lời nói của Dương Chấn giống như là từng quả bom làm nổ tung trái tim của Mã Tuân.

“Nếu như người đàn ông cưới chị ấy dám phụ lòng chị ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta.” Mã Tuân phẫn nộ trừng mắt hét lên.

“Không buông tha hả?”

Dương Chấn cười lạnh: “Người ta là chồng của chị Ngải, cậu có lý do gì để không buông tha người ta?”

“Đến lúc đó, chị Ngải đã là con gái của nhà họ Hoàng, ngay cả nhà họ Ngải cũng không có tư cách quản, cậu có tư cách gì chứ?”

“Tôi nói cho anh biết, một khi chị Ngải kết hôn, chị ấy không có bất cứ quan hệ nào với cậu hết.”

Dương Chấn càng nói, giọng nói càng lớn hơn.

Mã Tuân lập tức nghẹn họng, không biết phải nói cái gì, anh ta bỗng nhiên ôm đầu mình, đau khổ nói: “Anh Chấn, anh đừng có nói nữa.”

“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết nếu như cậu thật sự muốn từ bỏ chị Ngải, cả đời này này cậu cũng sẽ phải sống trong hối hận.”

Dừng một chút, giọng điệu của Dương Chấn hòa hoãn hơn mấy phần: “Bởi vì thứ mà cậu đã từ bỏ không chỉ có hạnh phúc của mình, còn có hạnh phúc của chị Ngải.”

Lần này, Dương Chấn không nói thêm gì nữa.

Nên nói đều đã nói hết rồi, phải làm như thế nào đó chính là chuyện của Mã Tuân, anh không có quyền can thiệp vào.

“Ở bên phía Lạc Khải gặp phải chút phiền toái, tôi dự định sắp xếp cậu qua đó.”

Trước khi Mã Tuân bước xuống xe, Dương Chấn bỗng nhiên lại nói.

Nghe vậy, Mã Tuân lập tức giật mình: “Anh muốn để em đến Yên Đô?”

Dương Chấn khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi nhìn xa trông rộng thôi, sự thâm nhập của gia tộc Vũ Văn đối với tập đoàn Nhạn Chấn, vỏn vẹn chỉ là một tên Tiền Bưu cũng không thể giúp Lạc Khải được bao nhiêu.”

Trước đó anh đã đang cân nhắc muốn sắp xếp ai đến Yên Đô giúp cho Lạc Khải.

Hiện tại rốt cuộc anh cũng đã tìm ra sắp xếp ai đi là thích hợp nhất, chỉ có Mã Tuân.

Ngải Lâm cũng ở Yên Đô, Mã Tuân đi rồi, không chỉ có thể trợ giúp Lạc Khải, còn có thể thuận tiện kéo gần khoảng cách với Ngải Lâm.

“Anh Chấn, nếu như anh là vì em, vậy em…”

Mã Tuân còn chưa nói xong đã bị Dương Chấn đánh gãy: “Chắc cậu biết rõ tập đoàn Nhạn Chấn đối với tôi mà nói có ý nghĩa như thế nào.”

“Ở phương diện kinh doanh, Lạc Khải có thể nói là phi thường xuất chúng, chỉ có sự an toàn của ông ta được bảo vệ rồi thì khoảng cách để tôi nắm quyền tập đoàn Nhạn Chấn mới có thể tiến thêm một bước.”

Dương Chấn nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Mã Tuân lại không có bất cứ suy nghĩ gì nữa, lập tức đứng thẳng người: “Dạ anh Chấn, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Cùng lúc đó ở thành phố.

Sân bay quốc tế, chiếc máy bay Boeing 747 chậm rãi hạ cánh.

Một người đàn ông mặt chữ điền chậm rãi bước ra, sau lưng ông ta còn có mấy người vệ sĩ dáng người cao lớn đi theo.

“Anh họ, rốt cuộc anh cũng đã đến.”

Người đàn ông trung niên vừa mới bước ra sân bay, có một người đàn bà trung niên mặc sườn xám màu đen vội vàng bước lên, đỏ mắt nói: “Là tôi đã không bảo vệ tốt cho Tiểu An, anh trừng phạt em đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.