Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3296



Chương 3296

“Tôi quá già rồi, đối với tôi, được thần lực gột rửa hay không cũng không sao hết”.

Dương Chấn không nói gì, đang đấu tranh tư tưởng.

Tuy anh không muốn gia nhập Võ Tông, nhưng vẫn muốn giúp Đỗ Trọng, nếu anh không đồng ý bước vào từ đường, chắc chắn Đỗ Trọng cũng sẽ không đồng ý.

Đối với Đỗ Trọng, chắc chắn việc nhận được truyền thừa Võ Thần hay được thần lực gột rửa đều sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.

Rốt cuộc anh có nên gia nhập Võ Tông không đây?

“Cậu Chấn, đừng do dự nữa, hãy gia nhập Võ Tông đi! Chúng tôi có thể cam đoan với cậu rằng sẽ không hạn chế tự do của cậu, nếu Võ Tông cần cậu, cậu quay về là được rồi, những lúc khác cũng không cần làm bất cứ chuyện gì cho Võ Tông đâu”.

Đỗ Minh Viễn vội khuyên.

Đỗ Bá cũng gật đầu: “Minh Viễn nói không sai, nếu cháu đồng ý gia nhập Võ Tông thì cũng không cần làm gì khác, đương nhiên, nếu ngày nào đó Võ Tông cần cháu, cháu chỉ cần về giúp Võ Tông vượt qua khó khăn là đủ rồi”.

“Dĩ nhiên nếu cháu không đồng ý giúp Võ Tông, bọn ta cũng không ép, mọi chuyện đều dựa theo ý muốn của cháu”.

Họ đã nói đến mức này, nếu Dương Chấn vẫn từ chối thì hơi quá đáng đúng không?

Nếu chỉ vì truyền thừa Võ Thần, anh sẽ thẳng thừng từ chối ngay, nhưng sau khi gia nhập Võ Tông, anh sẽ có thể bước vào từ đường cùng Đỗ Trọng, Đỗ Trọng cũng đạt được lợi ích.

Rốt cuộc Dương Chấn cũng quyết định: “Được rồi, cháu sẽ gia nhập Võ Tông!”

Thấy Dương Chấn đồng ý, hai bố con Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều có vẻ kích động.

Đỗ Minh Viễn kích động nói: “Tốt quá! Cậu Chấn, rốt cuộc cậu cũng đồng ý gia nhập Võ Tông, cậu cứ yên tâm, sau khi gia nhập Võ Tông, chắc chắn cậu sẽ không hối hận!”

Đỗ Bá cũng cười nói: “Dương Chấn, chào mừng cháu gia nhập Võ Tông!”

Đỗ Trọng có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng rất mừng rỡ.

Tuy ông ta đã rời khỏi Võ Tông nhiều năm, nhưng ông ta vốn là người của Võ Tông, sống ở đây từ nhỏ, nếu không vì một số ân oán, sao ông ta lại rời Võ Tông chứ?

Việc Dương Chấn gia nhập Võ Tông là thu hoạch lớn của Võ Tông.

Quan trọng nhất chính là, nếu Dương Chấn có thể tiến vào từ đường, ông ta tin chắc anh sẽ lĩnh ngộ được truyền thừa Võ Thần với thiên phú của anh.

Ông ta bỗng thấy hơi mong chờ, liệu thành tựu của Dương Chấn sau này sẽ cao đến đâu chứ?

Sau bữa tiệc, Đỗ Minh Viễn sắp xếp chỗ ở cho Dương Chấn và Đỗ Trọng, ba ngày nữa chính là lúc từ đường mở sau năm năm, Dương Chấn cứ tạm thời ở lại đây, đợi khi ra khỏi từ đường rồi mới tính chuyện khác.

“Cậu Chấn, tôi biết, thật ra cậu cũng không muốn gia nhập Võ Tông, chỉ vì muốn giúp tôi nên cậu mới gia nhập Võ Tông, xin lỗi cậu!”

Sau khi Đỗ Minh Viễn rời đi, Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Chấn, nói với vẻ chân thành.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Ông Đỗ nói quá rồi, ông đã quay về Võ Tông mà mình rời đi mấy chục năm để tìm thuốc cho tôi, còn tôi chỉ gia nhập Võ Tông thôi, hơn nữa còn có cơ hội nhận được truyền thừa Võ Thần, đối với tôi, việc gia nhập Võ Tông không có hại gì hết, sao ông lại xin lỗi tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.