Chàng Rể Chiến Thần

Chương 357



CHƯƠNG 357: TÌM TÔI CÓ CHUYỆN GÌ

Nghe Tần Yên nói thế, mặt Từ Giai liền dại ra.

Cô biết, chắc chắn gia đình Đường Khôn có thể bồi thường 36,9 tỷ này; nhưng sứ Thanh Hoa đó là do cô đập vỡ.

Cho dù nhà họ Đường bồi thường, cũng không bao giờ tha cho cô, e rằng cả đời này, cô phải ở lại nhà họ Đường để trả nợ.

Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, là đang Từ Giai lúc này.

Xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng chẳng ai đồng tình với Từ Giai, lúc Tần Yên đẩy cô ta ra, mọi người chỉ cảm thấy hả giận.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ, mồ hôi nhễ nhại bỗng chạy vào tiệm.

“Cậu Hào, chào cậu, tôi là Dã Văn Tường – cậu ruột của Đường Khôn, tôi vừa nghe tin thằng ngỗ nghịch này tới chỗ cậu gây sự, nên vội vàng tới đây ngay.”

Dã Văn Tường vừa bước vào Thiên Phủ Thành, đã nhìn thấy Trần Anh Hào, nên gấp gáp chạy tới, hoảng hốt lo sợ nói.

Giờ nhà họ Trần đang cực kỳ hưng thịnh, nên Dã Văn Tường không dám làm càn trước mặt Trần Anh Hào.

Trần Anh Hào lạnh nhạt liếc nhìn ông ta rồi hỏi: “Chắc ông đã biết chuyện mới xảy ra đúng không?”

“Tôi biết rồi!”

Dã Văn Tường vội đáp.

Nói xong, ông ta còn vươn tay lau mồ hôi trên trán, rồi mới lấy một tấm thẻ ra, đưa cho Trần Anh Hào bằng hai tay: “Cậu Hào, theo thẻ này có 45 tỷ, số tiền còn dư xem như tôi nhận lỗi với cậu.”

Trần Anh Hào mặt không cảm xúc nói: “Ông tưởng nhà họ Trần chúng tôi thiếu 8 tỷ đó à?”

Dã Văn Tường vốn định bỏ tiền ra để mua sự yên ổn, nhưng bị Trần Anh Hào nói thế, thì tâm trạng ông lại rơi xuống đáy vực.

Trong lúc ông không biết nên làm thế nào, thì Trần Anh Hào lại căn dặn: “Sứ Thanh Hoa đó bao nhiêu tiền, thì cô cứ quẹt bấy nhiêu.”

Vương Diễm nghe vậy thì vội cầm thẻ đi quẹt 36,9 tỷ; rồi trả thẻ cho Dã Văn Tường.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Dương Chấn chẳng còn hứng thú ở lại đây nữa, nên nói với Tần Yên đang đứng bên cạnh.

“Cậu Dương, để tôi tiễn cậu!”

Trần Anh Hào vội nói.

Lúc này, Dã Văn Tường mới nhìn thấy Dương Chấn, mắt ông ta nhất thời trợn tròn, tràn đầy sợ hãi.

“Chủ… chủ tịch Dương!”

Dã Văn Tường run rẩy hô lên.

Dương Chấn nhíu mày, nhìn Dã Văn Tường, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy xưng hô chủ tịch Dương này.

“Ông là ai?”

Dương Chấn lạnh lùng hỏi.

“Chủ tịch Dương, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Hà, trước đây trước khi tổng giám đốc Lạc rời đi, đã cố ý cho chúng tôi xem ảnh của cậu rồi.”

Dã Văn Tường vội giải thích.

Lúc Đường Khôn nghe Dã Văn Tường gọi Dương Chấn như vậy, thì sắc mặt nhất thời tái mét.

Dã Văn Tường là phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Hà, chỉ có một người mới có thể được ông ta gọi là chủ tịch Dương, đó là người thật sự nắm giữ đứng sau tập đoàn Đại Hà.

Dương Chấn cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Dã Văn Tường này lại là phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Hà.

Anh bỗng nhìn Đường Khôn đang đứng run lẩy bẩy bên cạnh bằng vẻ mặt cổ quái.

“Ông là phó tổng giám đốc, vậy anh ta là gì?”

Dương Chấn chỉ tay về phía Dương Chấn, rồi hỏi Dã Văn Tường.

Dã Văn Tường sửng sốt, khó hiểu đáp: “Nó là cháu ngoại tôi.”

“Tôi đang hỏi, anh ta đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Đại Hà?” Dương Chấn tức giận nói.

“Hả?”

Dã Văn Tường mơ màng, không biết tại sao Dương Chấn lại hỏi thế.

“Bịch!”

Đúng lúc này, Đường Khôn không thể chịu nổi áp lực từ Dương Chấn, nên quỳ xuống sàn ngay.

“Anh Dương, tôi sai rồi, tôi không nên xúc phạm anh, thật ra tôi hoàn toàn không phải phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Hà, mà là cậu tôi, tôi chỉ mượn chức vụ của cậu tôi để nói hươu nói vượn thôi.”

Đường Khôn vội cầu xin.

Giờ Dương Chấn mới vỡ lẽ, hóa ra thằng nhãi này hoàn toàn không phải phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Hà.

Dã Văn Tường cũng trợn tròn mắt, tức giận quát: “Thằng khốn này, không ngờ cháu dám giả mạo cậu, để làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài, còn xúc phạm chủ tịch Dương nữa, cháu chán sống rồi à?”

Nói xong, Dã Văn Tường đi tới, giơ chân đạp vào người Đường Khôn.

Dã Văn Tường thật sự dùng sức, đạp rất mạnh.

Dương Chấn không nói gì, chỉ hờ hững nhìn mọi chuyện.

Nếu Dã Văn Tường là người được Lạc Khải dìu dắt, thì chắc chắn sẽ biết một số chuyện liên quan đến anh.

Dã Văn Tường rất thông minh, việc ông ta xuống mạnh tay với Đường Khôn, không những đang bảo vệ anh ta, mà còn bảo vệ vị trí của ông ta.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, đây là cậu ruột ư? Vừa nhấc chân lên đã đạp thẳng thừng.

Từ Giai cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.

Hóa ra, đây là chồng tương lai hoàn hảo có bối cảnh vững chắc, mà cô luôn khoác lác với bên ngoài ư?

Giờ ngay cả cậu của Đường Khôn, cũng chẳng dám hó hé trước mặt Dương Chấn, huống chi là anh ta?

Cô biết, e rằng cả đời này, cô sẽ không bao giờ sánh bằng Tần Yên.

Giờ Dương Chấn đã dẫn Tần Yên rời khỏi Thiên Phủ Thành rồi.

Dù Dã Văn Tường có đánh chết Đường Khôn, cũng không liên quan đến anh.

Với anh mà nói, dù là Đường Khôn hay Dã Văn Tường gì cũng được, ai cũng là nhân vật nhỏ bé không đáng được nhắc đến.

“Anh rể, lúc nãy anh có nhìn thấy không, sắc mặt Từ Giai đã trở nên xám xịt rồi!”

“Lần này thì hay rồi, cả đời này cô ta đừng hòng vươn mình lần nữa, cô ta đập vỡ sứ Thanh Hoa, nhưng lại bắt cậu Đường Khôn thanh toán dùm, e rằng nửa đời sau cô ta sẽ phải sống để trả nợ.”

“Anh, anh thật lợi hại, anh là idol của em.”

Vừa ra khỏi Thiên Phủ Thành, Tần Yên đã cực kỳ hưng phấn, ôm cánh tay Dương Chấn, không ngừng líu ríu.

Lúc thì gọi anh rể, lúc lại gọi anh, Dương Chấn cũng phải bất lực trước cô.

Hai người cùng nhau đi ăn trưa, rồi đi dạo phố suốt buổi chiều.

Đến bốn rưỡi chiều, Dương Chấn đưa Tần Yên đến trước cửa khách sạn Lục Châu.

“Em vào họp trước đi, họp xong thì về nhà ngay, đừng đợi anh.”

Dương Chấn căn dặn.

Tần Yên phải tham dự buổi giao lưu, bắt đầu lúc năm giờ.

Còn buổi giao lưu của anh thì đến tám giờ tối mới bắt đầu.

Chắc chắn buổi giao lưu lần này không đơn giản, e rằng không thể kết thúc trong chốc lát được.

“Ồ!”

Tần Yên hơi mất mát, cô vốn tưởng mình sẽ ở riêng với anh thêm lúc nữa.

“Đợi hôm nào em rảnh, muốn đi đâu chơi, thì anh sẽ đi cùng em.”

Dương Chấn nhìn ra vẻ mất mát trong mắt cô, nên có chút không đành lòng.

Quả nhiên Dương Chấn vừa dứt lời, khuôn mặt vốn đang ảm đạm của Tần Yên bỗng nở nụ cười kích động: “Anh rể, câu này là do anh nói đấy nhé! Đợi em rảnh rỗi, em sẽ tới tìm anh.”

Nói xong, cô vui vẻ đi vào khách sạn Lục Châu.

Dương Chấn cười lắc đầu, xoay người đi vào khách sạn Trung Châu.

Còn mấy tiếng nữa mới tới buổi giao lưu, nhưng trước đó, anh cần phải gặp mấy người.

“Chào anh, vui lòng cho xem thư mời của anh ạ!”

Dương Chấn vừa đi tới trước cửa khách sạn, đã bị hai nhân viên an ninh cản lại.

Buổi giao lưu hôm nay rất hệ trọng, nên công tác an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

“Cảm ơn anh Dương đã phối hợp, mời anh vào!”

Kiểm tra xong thư mời của Dương Chấn, nhân viên an ninh liền cung kính nói.

Dương Chấn vừa đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Cậu là Dương Chấn?”

Dương Chấn khẽ nhíu mày kiếm, vừa xoay người lại đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

Anh còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi cạnh người đàn ông trung niên này, đó là Mạnh Hoành Nghiệp – gia chủ nhà họ Mạnh.

Ngoài ra, còn có một người phụ nữ trung niên.

Nhìn đội hình này, Dương Chấn liền đoán ra thân phận đối phương.

Có lẽ người phụ nữ trung niên này là Hoàng Mai – mẹ ruột Mạnh Thiên Kiêu.

Còn người đàn ông trung niên kia là Hoàng Chung – ba ruột Hoàng An, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hoàng, chủ nhân tương lai của một trong Yên Đô Bát Môn.

Dương Chấn lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Con trai tôi chết trong tay cậu, mà cậu còn hỏi có chuyện gì không?”

Hoàng Chung nhướng mày, ánh mắt tràn đầy sát ý mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.