Chương 3637
Lệ Trần chắn trước mặt Mã Siêu, nhìn chằm chằm vào Tần Y đang xông về phía mình, cắn răng: “Dù có chết, tôi cũng không để cô giết đệ tử của tôi đâu!”
“Hừ!”
Tần Y hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
Sau khi dứt lời, cô ta đã lao đến, tung chưởng về phía Lệ Trần.
“Xin Tuyết Nữ nương tay!”
Lúc này, cuối cùng Bùi Thiên Âm cũng chạy đến, bà ta lập tức chắn trước Lệ Trần, dang tay ra, sợ hãi nhìn về phía Tần Y, nói lớn.
Tần Y nhướng mày, cô ta đã vung tay phải lên, không kịp rụt lại nữa.
“Ầm!”
Tần Y đánh trúng ngực Bùi Thiên Âm, Bùi Thiên Âm hộc máu, bay ra xa như diều đứt dây.
“Thiên Âm!”
Lệ Trần thấy Bùi Thiên Âm bị đánh bay, mắt lập tức đỏ ngầu, hét lớn.
“Tôi liều mạng với cô!”
Lệ Trần tức giận tới cực điểm, giận dữ quát, lập tức dốc toàn lực, lao tới chỗ Tần Y.
Lúc này Dương Chấn cũng đuổi tới, anh lập tức ngăn Lệ Trần lại, trầm giọng nói: “Tiền bối, tiền bối đi xem cung chủ Bùi thế nào trước đi!”
Lúc này Tần Y như biến thành người khác, có lẽ thực lực mà cô ta phát huy đã đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, Lệ Trần mới bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, không thể là đối thủ của Tần Y được.
Nếu Lệ Trần ra tay, có lẽ sẽ bị Tần Y giết chết.
Lệ Trần trừng mắt nhìn Tần Y, lập tức quay người xông tới chỗ Bùi Thiên Âm.
Tuy lão có mâu thuẫn rất lớn với Bùi Thiên Âm, nhưng thật ra hai người đã từng có tình cảm rất sâu đậm.
Hồi nãy, để bảo vệ Lệ Trần, Bùi Thiên Âm đã sẵn sàng chắn trước mặt Lệ Trần, đỡ đòn tấn công của Tần Y, hành động này đã đủ để cho thấy vấn đề.
Dương Chấn đứng trước mặt Tần Y, nhìn Tần Y vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên mặt tràn ngập vẻ đau khổ.
Dương Chấn cắn răng: “Rốt cuộc cô là ai?”
Linh hồn Ma Thần cũng từng chiếm cơ thể anh, mà lúc này Tần Y lại không nhận người thân quen, còn thể hiện thực lực mạnh mẽ, điều đó khiến Dương Chấn không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải Tần Y đã bị linh hồn của cao thủ viễn cổ thần bí nào đó chiếm cơ thể không.
Nghe thấy Dương Chấn hỏi thế, Tần Y nhíu mày, cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Chấn mấy giây rồi thu khí thế lại, quay người rời đi, chỉ sau thoáng chốc, Tần Y đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Dương Chấn.
Sau khi Tần Y đi, Dương Chấn thầm thở phào nhẹ nhõm.