Chương 3711
Ba người Hạ Quân đều trợn mắt há hốc mồm, họ không sao chấp nhận nổi chuyện một thanh niên cùng tuổi họ liên tục đánh trọng thương hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.
Sắc mặt Liễu Như Yên cũng vô cùng khó coi, không nói năng gì.
Hạ Quân bỗng nghiêm nghị nói: “Có lẽ người vừa ra tay là linh hồn Ma Thần trong người cậu ta chứ không phải cậu ta”.
Nghe thấy thế, nét mặt của Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều mới dễ nhìn hơn rất nhiều.
Họ đều biết chuyện có một thanh niên thế tục bị linh hồn Ma Thần chiếm cơ thể, sau đó phá hỏng kết giới giữa hai khu vực, giờ xem ra, thanh niên kia chính là người trước mặt họ.
“Ra thế, tôi đã nói rồi mà, cậu ta ngang tuổi chúng ta, sao có thể sở hữu thực lực mạnh như thế”.
Doãn Thiên Kiều vỗ ngực, thở phào.
Lúc này, Liễu Như Yên lại nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Tôi cứ thấy sai sai, hồi nãy khi cậu ta ra tay, nếu đúng là linh hồn Ma Thần điều khiển cơ thể cậu ta, có lẽ phải giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ kia chỉ với một đòn chứ?”
“Phải biết rằng khi chiếm cơ thể thanh niên kia, linh hồn Ma Thần còn phá hỏng cả kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục, có lẽ ít nhất thực lực của ông ta phải ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.
Dịch Phi Dương đờ đẫn: “Chẳng lẽ người vừa đánh bại hai hộ vệ nhà họ Tề chính là bản thân thanh niên kia à?”
Dịch Phi Dương chợt nói: “Chị Liễu, chị nói xem, có phải sức mạnh linh hồn của tiền bối Ma Thần quá yếu nên chỉ phát huy được thực lực như thế không?”
Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía anh ta.
Doãn Thiên Kiều nói: “Tôi nghĩ cũng có khả năng đó, Dương Chấn vốn trưởng thành ở thế tục, nồng độ linh khí ở Hạ Giới giới Cổ Võ vượt xa thế tục, Dương Chấn còn trẻ như thế, cho dù thiên phú của cậu ta mạnh đến mấy thì cũng không thể mạnh đến mức có thực lực đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ”.
Hạ Quân cũng gật nhẹ đầu, nhìn Liễu Như Yên: “Chị Liễu, em nghĩ Phi Dương và Thiên Kiều nói có lý, ở Hạ Giới giới Cổ Võ chưa bao giờ có cao thủ Thiên Cảnh trẻ hơn 30 tuổi, Dương Chấn mới 29 tuổi, sao có thể sở hữu thực lực mạnh như thế chứ?”
Liễu Như Yên cũng bị ba người thuyết phục, khẽ gật đầu: “Có lẽ đúng như Phi Dương nói, do sức mạnh linh hồn của tiền bối Ma Thần quá yếu nên tạm thời chỉ phát huy được thực lực có thể đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thôi”.
Họ không sao chấp nhận được chuyện một cao thủ cùng tuổi họ, còn trưởng thành ở thế tục lại mạnh đến mức đấy.
Không riêng gì họ, Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết cũng không tin.
Tề Anh Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Anh, thực lực của tên khốn này có vấn đề, hắn không thể mạnh đến thế”.
Tề Anh Vệ nhìn chằm chằm vào Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ ngầu, hung tợn nói: “Hắn chính là Dương Chấn – người bị linh hồn Ma Thần chiếm cơ thể rồi phá hỏng kết giới, thực lực mà hắn vừa thể hiện cũng không phải thực lực vốn có, mà do Ma Thần trong truyền thuyết đã điều khiển cơ thể hắn để chiến đấu”.