Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3747



Chương 3747

Dương Chấn hỏi: “Làm thế nào để biết không gian trong miếng ngọc bội này lớn đến đâu?”

Mã Siêu nói: “Phải tiêu hao hết năng lượng trong ngọc bội, giờ miếng ngọc bội này đang chứa đựng năng lượng do cao thủ hàng đầu phong ấn, tạm thời không thể sử dụng không gian chứa đựng, khi nào tiêu hao hết năng lượng trong đó thì nó sẽ giống nhẫn chứa đồ, chỉ cần đưa lực tinh thần vào là có thể tiến vào không gian của ngọc bội”.

“Theo em biết, không gian trong bảo vật không gian hình thành từ tự nhiên sẽ rộng ít nhất mười mét vuông”.

Dương Chấn kinh ngạc nói: “Tức là miếng ngọc bội nhỏ này có thể chứa cả một căn phòng à?”

Mã Siêu gật đầu: “Về lý thuyết là thế, nhưng em cũng không rõ có được không”.

Dương Chấn cảm khái: “Không hổ là thiên tài số một nhà họ Tề, có nhiều bảo vật trong nhẫn chứa đồ thật đấy. Tề Anh Vệ tổn thất nhiều như thế, có lẽ nhà họ Tề sẽ cử cao thủ mạnh hơn tới đây”.

Mã Siêu cười lạnh: “Chỉ cần cao thủ nhà họ Tề dám tới đây, Tề Anh Vệ sẽ chết!”

Giờ Dương Chấn mới nhớ ra, Mã Siêu đã để lại dấu ấn ma đạo trong người Tề Anh Vệ, chỉ cần Mã Siêu kích hoạt, dấu ấn ma đạo sẽ nổ tung trong người Tề Anh Vệ ngay.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Tề, Hạ Giới giới Cổ Võ.

Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết đang quỳ trước một lão già tóc bạc.

Tề Anh Vệ cúi đầu, hổ thẹn nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đã khiến ông mất mặt rồi!”

Tề Anh Vệ không ngừng run rẩy vì sợ hãi.

Tề Anh Tuyết quỳ bên cạnh anh ta càng sợ hãi hơn, còn không dám thở mạnh.

“Bốp!”

Đúng lúc này, lão già bỗng vung tay lên, một ảo ảnh bàn tay lập tức tát vào mặt Tề Anh Vệ, Tề Anh Vệ bay thẳng ra xa.

“Cháu biết nhà họ Tề đã tốn bao nhiêu tài nguyên tu luyện để bồi dưỡng cháu không? Giờ cháu còn không giành nổi một khu vực tu luyện ở thế tục?”

Lão già lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, ta rất thất vọng về cháu!”

Khóe miệng Tề Anh Vệ rỉ máu, anh ta bò tới trước mặt lão già, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông cho cháu cơ hội nữa, cháu bảo đảm sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu!”

Người ngoài đều rất hâm mộ địa vị của Tề Anh Vệ ở nhà họ Tề, chỉ mình Tề Anh Vệ biết anh ta hèn mọn thế nào trước mặt người đứng đầu nhà họ Tề, cũng biết rõ sự đáng sợ của lão ta.

Lão già híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ một lúc lâu rồi mới nói: “Ta cho cháu thêm cơ hội cuối, nếu thất bại, cũng đừng trách ta không nể tình!”

Nghe thấy thế, Tề Anh Vệ lập tức mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn ông! Ông yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu ạ!”

Lão già quát: “Cút đi!”

Tề Anh Vệ vội kéo Tề Anh Tuyết rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.