Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3853



Chương 3853

Sau khi cúp máy, Hạ Lâm nhìn điện thoại, cười ngây ngô, nói với vẻ kiêu ngạo: “Mình biết chú là người tốt mà, không ngờ chú tin thật”.

Cô ta cũng biết ông ngoại mình định mở tiệc tiếp đón Dương Chấn nên không dám chần chừ, vội bấm số của Cố Thái Sơ, báo tin bây giờ Dương Chấn sẽ đến gặp cô ta rồi cùng về nhà họ Cố cho Cố Thái Sơ biết.

Sau khi biết Dương Chấn sắp đến, Cố Thái Sơ vô cùng kích động, vội cử người chuẩn bị tiệc mừng long trọng nhất để tiếp đón Dương Chấn.

“Ông, Dương Chấn thực sự chỉ là người bình thường đến Trung Châu để du lịch mà thôi, đâu nhất thiết phải tổ chức linh đình như thế ạ?”

Cố Tư Tư chứng kiến thái độ coi trọng của ông nội với Dương Chấn, không nhịn được mà nhắc nhở.

Cố Thái Sơ nhíu mày, vẻ thất vọng trong mắt ông ta khi nhìn Cố Tư Tư càng rõ rệt hơn.

“Tư Tư, cháu rất giỏi, chỉ cần cháu cố gắng, chắc chắn sau này cháu sẽ là nữ quyền quý số một trước mặt mọi người ở Trung Châu, nhưng điều kiện tiên quyết là cháu phải biết cách khiêm nhường đã”.

Cố Thái Sơ nghiêm nghị nói: “Nếu cháu vẫn không thay đổi, có lẽ ông chỉ có thể để cháu đi liên hôn thôi”.

Cố Thái Sơ nói rồi không nhìn Cố Tư Tư nữa, quay người rời đi.

Sau giây phút sững sờ, trên mặt Cố Tư Tư tràn ngập vẻ sợ hãi, cô ta đã đến tuổi lấy chồng nhưng vẫn chưa phải lập gia đình vì Cố Thái Sơ cố tình bồi dưỡng cô ta, chứ ông ta không hề quên cô ta.

Bằng không, cô ta đã trở thành vật hy sinh trong cuộc liên hôn giữa các gia tộc, bị gả đi rồi.

Nhưng Cố Thái Sơ vừa tỏ thái độ, ông ta đã có ý định gả Cố Tư Tư cho người khác.

Ở nhà họ Cố, không riêng gì đàn ông mà cả phụ nữ cũng có thể lãnh đạo gia tộc.

Chỉ cần có tài, ngay cả phụ nữ cũng sẽ được gia tộc trọng dụng, thậm chí được tự do kết hôn.

Nhưng bây giờ, việc Cố Tư Tư liên tục nói rằng Dương Chấn chỉ là người bình thường trước mặt Cố Thái Sơ đã khiến Cố Thái Sơ hoàn toàn giận dữ.

Cố Tư Tư nhìn theo bóng lưng Cố Thái Sơ, chỉ thấy người mềm nhũn, suýt ngồi bệt xuống đất.

Nhưng ánh mắt cô ta nhanh chóng trở nên kiên định, cô ta nghiêm nghị nói: “Ông nội, chắc chắn lần này ông nhìn nhầm rồi, chắc chắn Dương Chấn chỉ là người bình thường thôi!”

Cô ta hiểu rõ, bây giờ phải vạch trần chuyện Dương Chấn là người bình thường thì cô ta mới thay đổi được địa vị của mình trong lòng ông nội.

Cùng lúc đó, Dương Chấn đã đến chỗ hẹn với Hạ Lâm.

Trùng hợp ở chỗ, nơi họ gặp nhau lại là Thành Cửu Châu của tập đoàn Nhạn Chấn, mấy ngày trước Dương Chấn vừa tới đây với Hạ Hà.

“Chú, tôi ở đây!”

Dương Chấn vừa đến đã nghe thấy giọng Hạ Lâm.

Hạ Lâm rảo bước đến bên Dương Chấn, mỉm cười, thân mật ôm cánh tay Dương Chấn, nói: “Chú, không ngờ chú lại đồng ý với yêu cầu quá đáng này của tôi thật, chú cũng coi trọng nghĩa khí thật đấy! Kiểu gì tôi cũng phải nhận người chú như chú rồi!”

Dương Chấn lặng lẽ rút tay khỏi vòng tay của Hạ Lâm, nói: “Cô cũng gọi tôi là chú rồi mà vẫn bảo tôi giả làm bạn trai cô, thế cũng ổn à?”

“Hơn nữa cô mới bao tuổi chứ? Người nhà cô đã ép cô kết hôn rồi ư?”

Dương Chấn quan sát Hạ Lâm, cô ta chỉ khoảng hai mươi tuổi, có bố mẹ nào sẽ ép con gái còn trẻ như thế kết hôn à?

“Có gì mà không ổn chứ? Tôi thích người lớn tuổi hơn tôi!”

Hạ Lâm kiêu ngạo nói rồi lập tức giải thích: “Nhà tôi khá thoáng, muốn tôi kết hôn sớm một chút”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.