Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3890



Chương 3890

Chỉ mình Trương Kế đang ngồi ở bàn của các ông lớn Trung Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt ông ta còn xuất hiện ý cười dí dỏm.

Với tư cách là Trương Điên – một trong bốn phó thống lĩnh của Trung Châu, đương nhiên ông ta biết rõ thân phận của Dương Chấn, cũng biết thực lực của Dương Chấn đáng sợ đến mức nào, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong mà năm thế gia Cổ Võ cử tới cũng bị mình Dương Chấn hạ gục.

Huống hồ, Trần Hải Châu trước mặt chỉ là một người đại diện do nhà họ Trần cử đến Trung Châu mà thôi, Dương Chấn muốn giết ông ta lúc nào cũng được.

Ở chiếc bàn gần với bàn của các ông lớn Trung Châu, chủ gia tộc họ Cố – Cố Thái Sơ mở to mắt, tối qua lão ta vừa gặp Dương Chấn, nhưng vì bất mãn với cách nói chuyện của Dương Chấn, tuy lão ta nghi ngờ về thân phận của Dương Chấn nhưng vẫn mời Dương Chấn ra khỏi nhà họ Cố.

Không ngờ hôm nay Dương Chấn lại tới tham dự lễ thừa kế của nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu.

“Thì ra anh ta chính là vị chủ tịch bí ẩn của tập đoàn Nhạn Chấn!”

Bên cạnh Cố Thái Sơ, Cố Tư Tư cũng đang khiếp sợ, trong mắt cô ta, Dương Chấn chỉ là một tên nghèo hèn, không đáng để ông nội tốn thời gian.

Cô ta không bao giờ liên tưởng Dương Chấn với chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn hết.

Hạ Lâm ngồi ở bên còn lại của Cố Thái Sơ.

Hạ Lâm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về phía Dương Chấn, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

“Thanh niên này ngông cuồng thật đấy, cậu ta dám ngồi cùng người của thế gia Cổ Võ, còn ăn nói xằng bậy, đúng là tự tìm đường chết!”

“Tôi vốn muốn gặp vị chủ tịch thần bí của tập đoàn Nhạn Chấn kia một lần, không ngờ lại là trẻ ranh, chỉ với hành động vừa rồi của cậu ta, còn cả những lời mà cậu ta nói với Trần Hải Châu, có lẽ cậu ta sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.

“Hình như doanh nghiệp của gia tộc tôi có hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, tôi phải gọi cho người nhà, bảo họ hủy hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn ngay mới được”.

“Tôi cũng không biết gia tộc có hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn trong hạng mục nào không, tôi cũng phải nhắn về, nếu hợp tác thì hủy hợp đồng ngay, đắc tội với gia tộc Cổ Võ họ Trần, tập đoàn Nhạn Chấn sắp xong đời rồi!”

Trong lúc nhất thời, người của các thế lực ở Trung Châu xì xào bàn tán, thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu nhắn về cho gia tộc để hỏi xem gia tộc họ có hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn không, nếu có thì phải hủy hợp đồng.

Ngay cả Dương Chấn cũng không ngờ hành động của anh lại khiến các thế lực bản địa ở Trung Châu chủ động cắt đứt quan hệ với tập đoàn Nhạn Chấn.

“Chủ tịch Dương, cậu đừng nói lung tung, đây chính là cậu Trần Hải Châu đến từ nhà họ Trần – một trong các gia tộc Cổ Võ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, cậu Trần Hải Châu đang là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu”.

Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Hà Hồng Viễn vội bước đến, nói, lão ta sợ Dương Chấn đắc tội với Trần Hải Châu vì không biết rõ thân phận của Trần Hải Châu, từ đó liên lụy nhà họ Hà.

Dương Chấn cười khẽ, nhìn Hà Hồng Viễn, nói: “Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần thì sao chứ? Chẳng lẽ chủ gia tộc họ Hà quên đây là thế tục à?”

Nói đến đây, anh đứng dậy, nhìn quanh, khẽ mỉm cười dí dỏm: “Ở thế tục của chúng ta, khi nào đến lượt người của thế gia Cổ Võ hống hách thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.