Chàng Rể Chiến Thần

Chương 394



CHƯƠNG 394: CẬU DƯƠNG ĐẾN

Mọi người đều trừng lớn mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng trung niên đứng ở cửa kia.

Lời của đối phương đã làm rõ thân phận của mình.

Ông ta là người của Hiệp hội Võ đạo!

“Đây là nhà họ Chu của tôi, sao anh lại vào được?”

Sau một thời gian ngắn ngủi ngơ ra, Chu Quảng Chí tức giận quát mắng.

“Nhà họ Chu nhỏ bé, đối với Trương Hằng tôi mà nói, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có gì khó khăn?”

Hóa ra người đàn ông trung niên tên Trương Hằng, mà câu nói ông ta nói ra khiến sắc mặt rất nhiều trong hiện trường thay đổi.

“Cái gì? Ông ta là Trương Hằng sao!”

“Trương Hằng là ai?”

“Đến Trương Hằng mà anh cũng không biết sao? Ông ta là đồ đệ lớn đứng đầu của cường giả có thực lực xếp thứ chín trong hội hiệp võ, Ngưu Căn Huy.”

Có người biết danh tiếng của Trương Hằng, cũng có người không rõ, nhất thời, cả căn phòng trở nên náo loạn.

Bọn họ đều biết, ngày mười lăm tháng tám Hiệp hội Võ đạo sẽ tổ chức hội võ giữa hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, đến lúc đó người ra tay rất có thể là Ngưu Căn Huy thực lực đứng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo.

Bây giờ, bọn họ đang thảo luận, nên đối phó với Hiệp hội Võ đạo thế nào, kết quả đồ đệ của Ngưu Căn Huy đã tới.

“Ông đến nhà họ Chu tôi, có chuyện gì?”

Chu Quảng Chí gom dũng khí, lạnh lùng chất vấn.

Dù gì đây cũng là nhà họ Chu, nếu bây giờ ông ta không đứng ra, tương lai không biết sẽ khống chế hai tỉnh lớn Nam Dương và Giang Bình như thế nào đây?

“Sư phụ tôi bảo tôi đến truyền đạt câu này cho mấy người, bất kể mấy người ra chiêu gì, chúng tôi đều có thể tiếp được.”

Trương Hằng huênh hoang nói: “Đương nhiên, cho dù mấy người muốn tìm kiếm cường giả danh tiếng cũng không sao cả!”

“Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở một câu với những người ngồi ở đây, nếu như lúc này có người bằng lòng đứng ra đứng về phía chúng tôi, đợi khi hội võ kết thúc, chúng tôi bằng lòng nâng đỡ cho gia tộc mấy người, để giúp chúng tôi cùng nhau quản lý Nam Dương.”

“Nếu không có ai bằng lòng đứng về phía chúng tôi cũng không sao cả, với thực lực hội hiệp võ của tôi, cho dù là một gia tộc thấp kém ở Nam Dương, chỉ cần chúng tôi bằng lòng thì đều có thể quản lý Nam Dương.”

“Bây giờ, cho mấy người năm phút để suy nghĩ, rốt cuộc có muốn đứng về phía chúng tôi hay không.

Nói xong, Trương Hằng tùy tiện kéo một cái ghế qua, tự cao tự đại ngồi chính giữa phòng họp, gương mặt ung dung nhìn mọi người.

Nhất thời, chủ của các gia tộc lớn có mặt ở đây đều cảm thấy ngập ngừng.

Kiểu bô lão đứng trên đỉnh cao như Chu Quảng Chí và Hàn Khiếu Thiên, sắc mặt lại rất nghiêm trọng.

Bọn họ đều hiểu rất rõ, Trương Hằng xuất hiện vào lúc này, rõ ràng là đến để tăng thêm áp lực cho cuộc họp thương lượng của bọn họ.

Lần này, dù gì thứ mà các gia tộc lớn của hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình cũng là Hiệp hội Võ đạo.

Một sự tồn tại mà đến cả Yên Đô Bát Môn cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Tuy lần này người cầm đầu chỉ là người đứng đầu chi nhánh của Hiệp hội Võ đạo ở Giang Bình, nhưng người cầm đầu lại đến từ tổng bộ của Hiệp hội Võ đạo, hơn nữa còn là cường giả có thực lực xếp thứ chín.

Đối với bọn họ mà nói, đây chắc chắn là một nhân vật khổng lồ.

Sắc mặt của nhiều chủ nhân các gia tộc lớn của Nam Dương đã xuất hiện vẻ đấu tranh.

Không thể không thừa nhận, yêu cầu mà Trương Hằng đưa ra có sức hấp dẫn lớn đối với bọn họ.

Lúc này đứng về bên Hiệp hội Võ đạo, một khi Hiệp hội Võ đạo chiến thắng, tất cả gia tộc của bọn họ sẽ có thể trở thành những gia tộc hàng đầu ở Nam Dương.

Rất nhiều người đã động lòng, nhưng cũng chưa có một ai đứng ra, mọi người đều hi vọng, đợi người đầu tiên đứng ra lựa chọn chiến đội.

Chu Quảng Chí cũng hiểu rõ điều này, trong lòng biết rõ, kéo dài sẽ có nhiều thay đổi, bèn lập tức nói: “Tôi khuyên ông, bây giờ lập tức rời khỏi nhà ho Chu của tôi, nếu không đừng trách tôi không có đạo đức, nghĩa tình!”

“Đạo đức, nghĩa tình?”

Trương Hằng bật cười: “Thế thì ông mau mau không có đạo đức, nghĩa tình với tôi đi!”

“Hồng đại sư, phiền ngài rồi!”

Chu Quảng Chí nhìn Hồng đại sư bên cạnh mình, nói.

“Tôi không cần biết ông là ai, cho ông một phút để rời đi, nếu không thì đừng rời đi nữa!”

Hồng đại sư ngồi đó, sắc mặt bình tĩnh nhìn Trương Hằng, nói.

“Đúng, chúng ta còn có Hồng đại sư, sợ gì chứ?”

“Hồng đại sư là cường giả muốn đối phó Ngưu Căn Huy, bây giờ kẻ đến chỉ là đồ đệ của Ngưu Căn Huy, Hồng đại sư giết ông ta dễ như giết một con chó!”

“Có Hồng đại sư ở đây, sao chúng ta còn cần phải suy nghĩ chiến đội chứ?”

Thấy Hồng đại sư ra mặt, mọi người mới tỉnh táo lại, đến cả Ngưu Căn Huy Hồng đại sư cũng không sợ, huống chi là đồ đệ của Ngưu Căn Huy.

Toàn bộ những tiếng tán thưởng này đều lọt vào trong tai Hồng đại sư, ông ta đắc ý, ngồi dựa vào ghế thái sư, híp mắt nhìn Trương Hằng.

Trương Hằng cười khẩy: “Con gà đất con chó ngói ở trong núi mà cũng dám xưng là đại sư?”

“Còn cho tôi một phút để suy nghĩ?”

“Ông giỏi như vậy, sư phụ ông biết không?”

“Xem như tôi cầu xin ông, đừng cho tôi thời gian suy nghĩ nữa, muốn ra tay thì mau lên, tôi ngồi đây để đánh nhau với ông, giết ông như giết gà!”

Thái độ của Trương Hằng rất huênh hoang, không chút đặt Hồng đại sư vào trong mắt.

“Khốn nạn! Đây là ông đang tìm chết! Nếu đã như vậy, vậy ông hãy nhìn sự mạnh mẽ của Hồng đại sư tôi đây!”

Hồng đại sư phẫn nộ cực điểm, chậm rã đứng dậy,bàn chân chợt giẫm mạnh xuống sàn nhà.

“Ầm!”

Sàn đá cẩm thạch dưới chân lập tức nức toác ra, bụi bay tung tóe.

Cùng lúc này, cơ thể Hồng đại sư giống như một con báo nhanh nhẹn, hóa thành một đường tàn ảnh, xông về phía Trương Hằng đang ngồi yên bất động ở chính giữa phòng họp.

“Tốt quá rồi, cuối cùng Hồng đại sư cũng ra tay rồi!”

“Cái tên ngốc của Hiệp hội Võ đạo kia đã sợ đến mức không dám động đậy nữa rồi!”

“Dám sỉ nhục Hồng đại sư, không phải đang tìm chết thì là gì chứ?”

“Tôi cược, trong vòng ba chiêu, Hồng đại sư có thể giết được tên ngốc kia!”

“Mấy người xen thường Hồng đại sư quá rồi đó, tôi cược một chiêu! Hồng đại sư có thể giết được con chó ngu ngốc kia!”

Trong phòng họp ầm ĩ một phen, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên kích động.

Tuy vẫn chưa rõ kết quả, nhưng dựa vào sự xuất hiện đầy chấn động của Hồng đại sư thì đã đủ để bọn họ tin phục rồi.

Sắc mặt Chu Quảng Chí ngạo mạn, híp mắt nhìn Hàn Khiếu Thiên bên cạnh, đắc ý nói: “Ông Hàn, bây giờ, tôi sẽ cho ông xem, Hồng đại sư mạnh đến mức nào!”

“Bộp!

Giây phút ông ta vưa dứt lời, một âm thanh giòn tan vang khắp phòng họp.

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy nói: “Ông Chu, ông vẫn nên xem xem Hồng đại sư của ông trước, rồi hãy đắc ý với tôi!”

“Cái gì?”

“Sao có thể?”

“Con chó ngu đó, lại chặn được sự công kích của đại sư Hàn?”

Tiếng nghị luận vang lên không ngớt, Chu Quảng Chí cũng cảm thấy có điều không ổn, vội nhìn về phía trung tâm phòng họp.

Chỉ thấy, Hồng đại sư mà ông ta kiêu ngạo, lúc này nắm đấm chỉ cách lồng ngực Trương Hằng một nắm đấm, nhưng không thể nào tiến về phía trước được nữa.

Bởi vì, tay của Trương Hằng đang giữ cánh tay của Hồng đại sư.

Quan trọng là, từ đầu đến cuối Trương Hằng vẫn ngồi ở đó, chỉ hời hợt vươn cánh tay ra, gương mặt ung dung.

Còn Hồng đại sư, sắc mặt đỏ ửng, cả cánh tay bị Trương Hằng giữ lấy đều đang run rẩy.

“Cho tôi một phút rời đi?”

“Tôi tìm chết?”

“Giết tôi như giết chó?”

“Hồng đại sư?”

Trương Hằng liên tục châm biếm, mỗi một câu hỏi ngược lại đều giống như một cái tát thật mạnh, đánh vào mặt Hồng đại sư, cũng đánh vào mặt chủ các gia tộc lớn của Nam Dương ở đây.

Sắc mặt Chu Quảng Chí khó coi đến cực điểm, nghiến răng nói: “Chỉ mới chặn lại được một chiêu của Hồng đại sư mà thôi, Hồng đại sư vẫn chưa dùng hết sức lực, chiêu thức mạnh hơn còn ở phía sau kia kìa!”

Lúc Hồng đại sư nghe thấy lời này, sút chút nữa đã bật khóc, mẹ nó con mắt nào của ông nhìn thấy tôi vẫn chưa dùng hết sức thế?

Vào giây phút Trương Hằng xuất hiện, ông ta đã cảm thấy đối phương sâu không thể lường rồi.

Vì vậy ban nãy lúc ra tay, ông ta đã bùng nổ trạng thái mạnh mẽ nhất.

Lúc này, bị Trương Hằng giữ cánh tay, ông ta đã dùng hết sức bình sinh nhưng cũng không thể giãy ra được.

Đối với lời Chu Quảng Chí nói, Trương Hằng chỉ nở nụ cười khinh thường, giống như đang đáp lại, vẫn ngồi yên tại đó, chỉ là bàn tay giữ lấy cánh tay Hồng đại sư dùng sức càng mạnh hơn.

“Rắc!”

Một tiếng xương gãy giòn tan đột nhiên vang lên trong căn phòng họp yên tĩnh không một tiếng động.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tay của Hồng đại sư bị bẻ cong chín mươi độ về phía sau.

“A…”

Sau một giây phút ngắn ngủi ngơ ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sâu trong cổ họng của Hồng đại sư, vang vọng cả nhà họ Chu.

“Ồn chết đi được!”

Trương Hằng chỉ nói một câu, sau đó đứng dậy, đột nhiên đá chân một cái.

“Ầm!”

Một chân đá trúng đầu Hồng đại sư, chỉ thấy cơ thể Hồng đại sư bay xa ra mười mấy mét, nặng nề rơi xuống dưới chân Chu Quảng Chí.

Còn tiếng kêu thảm thiết của Hồng đại sư cũng đột ngột kết thúc.

Giây phút này, toàn bộ mọi người sững sờ, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm xuống dưới chân Chu Quảng Chí, hai mắt tròn xoe, thân hình bất động.

Đây là… chết rồi?

Chu Quảng Chí cũng cúi đầu nhìn xuống Hồng đại sư chết không nhắm mắt dưới chân mình, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, cơ thể mất khống chế mà run lẩy bẩy.

Vừa bẻ, đã bẻ gãy tay của Hồng đại sư!

Vừa đá, đã đá chết Hồng đại sư!

Cường giả bị giết chết trong nháy mắt này thật sự là Hồng đại sư thực lực đỉnh cấp trong mắt ông ta sao?

“Đây sẽ là cường giả đỉnh cấp của hai tỉnh mấy người chuẩn bị đối phó với sư phụ tôi sao?”

Giọng nói tràn ngập sự chế giễu của Trương Hằng đột nhiên vang lên, khiến mọi người như tỉnh mộng.

Đúng vậy!

Hồng đại sư là do bọn họ tìm đến để chuẩn bị đối phó với cường giả Ngưu Căn Huy.

Nhưng mà, trước mặt đồ đệ Ngưu Căn Huy lại không đỡ nổi một chiêu.

Chủ của các gia tộc lớn hàng đầu ở hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình thật sự vẫn còn cơ hội chiến thắng trong hội võ ngày mười lăm tháng tám sao?

“Năm phút tôi dành cho mấy người suy nghĩ đã hết rồi, bây giờ, mấy người có thể nói với tôi, rốt cuộc có muốn đứng về bên Hiệp hội Võ đạo hay không?”

Trương Hằng liếc nhìn một vòng, lên tiếng hỏi.

“Hiệp hội Võ đạo, uy phong lớn thật đó!”

Lúc mọi người đang chuẩn bị lựa chọn Hiệp hội Võ đạo, có một giọng nói đầy chế giễu đột nhiên vang lên ở cửa phòng họp.

Lúc Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, lập tức thấy vui mừng.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cậu Dương cũng đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.