Chàng Rể Chiến Thần

Chương 4110



Chương 4110

Những võ giả Thiên Hải Tông khác cũng nhìn về phía Lưu Khánh. Lưu Khánh là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, cũng là thủ lĩnh, tất cả đều do người này quyết định.

Mặt mũi Lưu Khánh cũng tràn đầy sầu lo, nhìn theo hướng của Dương Chấn và Đỗ Ngọc Sơn, hắn trầm giọng nói: “Thế giới này đã bị đại trận Phong Thiên phong tỏa, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị giết chóc hàng loạt, hoàn toàn không định thả chúng ta đi đâu”.

“Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Dương Chấn, cậu ta thắng – chúng ta sống, cậu ta thua – chúng ta chết!”

Một đám võ giả của Thiên Hải Tông nghe thế, mặt xám ngoét lại.

Họ phải thừa nhận là Dương Chấn rất mạnh nhưng trong mắt họ, đối thủ của Dương Chấn là một linh hồn cường giả mạnh mẽ hơn. Dù đối phương chỉ là một hồn phách nhưng khi còn sống, người này tối thiểu cũng đã đạt tới cấp bậc cao thủ Thiên Cảnh cửu phẩm sơ kỳ.

Tuy hiện tại chỉ là linh hồn, hơn nữa là sống nhờ cơ thể của cao thủ Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú.

Dương Chấn còn trẻ như vậy, dù thiên phú võ thuật cao cỡ nào thì cũng đâu có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng đối phương.

Hai người này đánh nhau, phần thắng của Dương Chấn gần như bằng không.

Một cường giả Thiên Hải Tông nói: “Lưu sư huynh, hay là chúng ta hỗ trợ Dương Chấn chiến đấu đi, như vậy thì hi vọng sống sót của chúng ta cũng cao hơn”.

Lưu Khánh lắc đầu, vẻ mặt chua xót: “Cậu cảm thấy trong trận chiến của cường giả cấp bậc này, chúng ta có thể nhúng tay vào sao?”

Sắc mặt mọi người u ám.

Đúng rồi, đối phương là linh hồn cường giả mà vung tay cái thôi là có thể bố trí đại trận Phong Thiên, họ làm gì có tư cách đánh với người ta.

Có lẽ khi họ còn chưa kịp đụng vào người đối phương thì đã chết không kịp ngáp rồi.

Lúc này, Dương Chấn đã lao tới chỗ Đỗ Ngọc Sơn trước.

“Hừ!”

Thấy Dương Chấn phóng tới chỗ mình, Đỗ Ngọc Sơn hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Dương Chấn cũng đã vọt tới trước mặt Đỗ Ngọc Sơn, kiếm Thiên Tử trong tay đâm về phía đối phương.

Keng!

Một giây sau, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ xảy ra.

Đỗ Ngọc Sơn chỉ vươn hai ngón tay, dễ dàng tóm lấy kiếm Thiên Tử, kiếm không thể đâm tiếp nữa.

“Cái này…”

Giờ phút này, toàn trường kinh hãi.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn.

Một kiếm vừa rồi của Dương Chấn đã bùng nổ kiếm thế mạnh mẽ cỡ nào, mỗi người ở đây đều cảm thấy được, dù là Lưu Khánh của Thiên Hải Tông, tất cả đều nhận ra sát ý to lớn.

Nhưng một kiếm này lại bị Đỗ Ngọc Sơn dùng hai ngón tay chặn được.

Đồng tử Dương Chấn co rụt, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi.

“Nếu cậu chỉ có chút thực lực như thế thì đúng là khiến ta quá thất vọng”.

Trong mắt Đỗ Ngọc Sơn lóe lên tia châm chọc.

Lời của lão ta vừa dứt, tay lão ta đã búng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.