Chàng Rể Chiến Thần

Chương 475



CHƯƠNG 475: CHO ÔNG MỘT CƠ HỘI

Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tống Lỗi, Tô Tĩnh – người khởi xướng chuyện này, sắp sợ đến phát ngốc, cả người không khỏi run rẩy.

Bà là chủ tịch giải trí Tĩnh An, vốn không dễ gì mới đi tới ngày hôm nay.

Người phụ nữ như bà làm sao có thể là người đơn giản?

Lúc nãy bà uy hiếp Mã Tuân, là vì không biết thực lực của anh, giờ đã biết rồi, làm sao có thể không sợ?

Cường giả quyền quý thật sự vẫn là những người đứng trên đỉnh phong võ đạo, Mã Tuân còn trẻ như vậy đã nắm giữ thực lực ám kình, vậy thì Dương Chấn sẽ có thân phận gì?

Một chàng trai trẻ được cường giả ám kình bảo vệ, e rằng chỉ có người quyền quý trong Yên Đô Bát Môn mới có địa vị như vậy?

“Ồn ào quá!”

Đúng lúc này, Dương Chấn bỗng lên tiếng.

Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng Mã Tuân lại hiểu rõ hàm ý của Dương Chấn.

Chân anh khẽ nhúc nhích, rồi cả người nhất thời hóa thành tàn ảnh, lao tới trước mặt Tống Lỗi đang không ngừng rên rỉ.

“Anh có thể ngậm miệng được rồi!”

Mã Tuân nói.

Mặc dù anh đang cười, nhưng trong mắt mọi người, lại cảm thấy sởn gai ốc.

“Bịch!”

Mã Tuân nhấc chân lên đá vào người Tống Lỗi.

Tống Lỗi như một quả bóng, thân hình vạm vỡ cao 1m85 bay thẳng ra ngoài.

Đến khi anh ta rơi xuống sàn, thì tiếng la hét thảm thiết đã hoàn toàn biến mất.

Sảnh tiệc rộng lớn bỗng im lặng như tờ, mọi người đều hoảng sợ nhìn Mã Tuân.

“Lúc nãy bà nói muốn phế tay chân tôi, còn muốn móc mắt tôi nữa?”

Mã Tuân bỗng đi về phía Tô Tĩnh đang không ngừng run rẩy.

Giọng nói của anh như một thanh kiếm sắc bén, cắm mạnh vào người Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đành phải trơ mắt nhìn chằm chằm Mã Tuân đang không ngừng áp sát, nhưng lại không thể nhúc nhích.

“Tôi… tôi chỉ nói đùa thôi, thật sự không…”

Tô Tĩnh còn chưa nói hết, Mã Tuân đã hỏi tiếp: “Bà còn nói muốn tôi chết?”

“Không có.. tôi không có ý đó, tôi chỉ nói lung tung thôi, sao tôi dám lấy mạng cậu chứ?”

Tô Tĩnh sắp sợ đến phát khóc rồi, liên tục phủ nhận.

“Cộp! Cộp! Cộp…”

Sảnh tiệc rộng lớn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đôi giày da đang giẫm lên sàn của Mã Tuân là phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Mỗi bước đi của Mã Tuân như giẫm mạnh lên trái tim của Tô Tĩnh, làm bà ta cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Tôi là một người phụ nữ vừa già vừa xấu, làm sao dám lấy mạng của cậu? Lúc nãy tôi chỉ nói lung tung để tán dóc thôi, cậu đừng cho là thật.”

Tô Tĩnh sợ xanh mặt, vội cầu xin.

Giờ việc quan trọng nhất là giữ lại mạng sống.

Tống Lỗi chính là vết xe đổ, cánh tay anh ta đã bị gãy thành nhiều khúc, còn bị Mã Tuân đá bay ra ngoài, giờ sống chết không rõ.

Bà rất sợ Mã Tuân cũng đá bà như vậy.

Ngay cả Tống Lỗi là cường giả minh kình đỉnh phong cũng thảm thương như vậy.

Bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sao có thể đỡ nổi một cước của Mã Tuân?

“Tôi vốn không muốn xuống tay với phụ nữ, nhưng hạng người đê tiện như bà đừng nên ép tôi.”

Lúc nói, Mã Tuân đã đi tới trước mặt Tô Tĩnh, rồi bóp cổ bà ta, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng: “Từ lúc bà sỉ nhục anh Chấn, thì bà đã là người chết rồi.”

Đến giờ, Tô Tĩnh mới nhận ra, Mã Tuân thật sự muốn giết mình.

Mọi chuyện đều chỉ vì bà muốn có được Dương Chấn, rồi bị Mã Tuân cho rằng bà đang sỉ nhục người đàn ông đó.

Ánh mắt bà tràn đầy sợ hãi và cầu xin, đồng thời cũng xen lẫn chút hối hận mãnh liệt.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, chắc chắn bà sẽ không đi trêu chọc người đàn ông đó.

“Cậu ngừng tay lại cho tôi!”

Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang vọng khắp sảnh tiệc.

Một người đàn ông trung niên đang đi tới, dưới sự bảo vệ của mấy cường giả võ đạo, nhìn Mã Tuân bằng ánh mắt đầy tức giận.

“Là Diệp Thương nhà họ Diệp!”

“Nghe nói ông ta sắp nhậm chức gia chủ nhà họ Diệp.”

“Mặt Diệp Thương hiện rõ sự không vui, e rằng hai chàng trai kia sắp gặp họa rồi.”

Thấy Diệp Thương xuất hiện, mọi người liền nhận ra thân phận của ông ta.

Mã Tuân nhíu mày, nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt dò hỏi.

Mặc dù anh là người lỗ mãng, nhưng sẽ không làm bừa, nếu Dương Chấn thật sự muốn làm lớn chuyện, tất nhiên anh sẽ không ngại làm người xông pha đi đầu.

“Ranh con, bà Tô là khách quý do nhà họ Diệp chúng tôi mời tới, cậu còn không mau thả bà ấy xuống!”

Diệp Thương tức giận quát.

Từ lúc ông xuất hiện, vẫn luôn nhìn chằm chằm Mã Tuân, như thể không biết mối quan hệ giữa Mã Tuân và Dương Chấn.

“Khách quý nhà họ Diệp?”

Mã Tuân cười chế giễu: “Nếu bà ta là khách quý, thì anh Chấn là gì?”

“Anh Chấn là ai?” Diệp Thương nhíu mày hỏi.

Diệp Vô Song đang đứng bên cạnh Diệp Thương, nhưng không hề có ý ra mặt giải thích, mà ngược lại trên mặt còn hơi chế giễu.

“Diệp Vô Song, chẳng lẽ anh không đứng ra giải thích một lát à?”

Mã Tuân phớt lờ Diệp Thương, mà nhìn Diệp Vô Song đang đứng bên cạnh ông ta hỏi.

Diệp Thương như thật sự không biết Dương Chấn cũng là khách quý được mời tới, nên nhíu mày nhìn Diệp Vô Song hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Vô Song khẽ cười đáp: “Chú hai, cháu hoàn toàn không biết người này là ai, càng không hiểu anh Chấn trong miệng anh ta là người nào.”

Diệp Vô Song vừa dứt lời, vẻ mặt Mã Tuân nhất thời trở nên cứng nhắc.

Lúc bị làm khó ở cổng nhà họ Diệp, Mã Tuân đã cảm nhận được chuyện bất ổn, nhưng không ngờ giờ Diệp Vô Song lại tỏ vẻ không quen mình, cũng không biết Dương Chấn là ai ngay trước mặt mọi người.

Cả người Mã Tuân bộc phát lửa giận ngút trời.

“Anh Chấn!”

Mã Tuân bỗng nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt dò hỏi.

Chỉ thấy Dương Chấn khẽ gật đầu, rồi nói: “Cậu cứ giết đi!”

“Răng rắc!”

Dương Chấn vừa dứt lời, bàn tay luôn bóp cổ Tô Tĩnh của Mã Tuân bỗng dùng sức.

Rồi tiếng xương gãy nhanh chóng vang lên, Tô Tĩnh gục đầu qua một bên, trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt, ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi nồng đậm.

“Rầm!”

Mã Tuân tiện tay ném, thi thể Tô Tĩnh bay thẳng đến chân Diệp Thương.

Giờ trong sảnh tiệc, lại rơi vào sự tĩnh mịch quỷ dị.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn thi thể của Tô Tĩnh.

Một người phụ nữ mới nãy còn sống sờ sờ, mà cứ thế bị giết trước mặt mọi người?

Tại sao cậu ta dám làm thế?

Hôm nay là tiệc mừng thọ 80 tuổi của gia chủ nhà họ Diệp.

Trong ngày trọng đại thế này, mà vẫn có người dám gây sự, chẳng lẽ cậu ta không sợ chết?

Sảnh tiệc rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay cả Diệp Thương cũng cảm thấy mình đang nằm mơ.

Chỉ có Diệp Vô Song đang đứng bên cạnh Diệp Thương, là đáy mắt dấy lên ngọn lửa hưng phấn.

“Không ngờ cậu dám giết người trong tiệc mừng thọ 80 tuổi của ba tôi?”

Một lúc sau, Diệp Thương mới hoàn hồn, không dám tin nói.

Rõ ràng, ông ta thật sự không biết Dương Chấn là ai.

Tất nhiên Dương Chấn cũng nhìn ra được điều này, trong lòng anh hơi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy tia vui vẻ thoáng qua trong mắt Diệp Vô Song, anh mới chợt vỡ lẽ.

Người ta thường nói hào môn vô tình, quả nhiên không phải thuận miệng mà nói.

Diệp Thương sắp kế nhiệm chức vụ gia chủ nhà họ Diệp, mà Diệp Vô Song là thế hệ ưu tú nhất ở đời thứ ba, nghe nói tương lai sẽ trở thành gia chủ nhà họ Diệp.

Diệp Thương chỉ là chú hai của Diệp Vô Song, nếu ông ta trở thành gia chủ, dù anh ta ưu tú đến đâu, e rằng tương lai cũng khó mà trở thành gia chủ.

Diệp Vô Song đang định mượn đao giết người.

Anh ta muốn mượn đao Dương Chấn, để giết Diệp Thương.

Nhưng Diệp Vô Song dựa vào điều gì mà cho rằng, Dương Chấn có thể giết chết Diệp Thương?

Cứ xem như anh ta có thể chắc chắn, vậy nếu Dương Chấn giết Diệp Thương rồi, thì làm sao anh ta có thể bảo đảm, Dương Chấn không giết anh ta?

“Diệp Vô Song, anh định giả vờ tiếp à?”

Dương Chấn bỗng nhìn về phía Diệp Vô Song, rồi bình tĩnh hỏi.

Diệp Vô Song giả vờ mơ màng hỏi: “Anh là ai? Tôi quen anh à?”

Quả nhiên, anh ta định giả vờ không quen biết mình.

Trong lòng Dương Chấn đã sáng tỏ.

Nếu đã như thế, thì anh không còn gì để nói nữa.

“Nếu anh vẫn muốn giả ngốc thì thôi, nhưng tôi hy vọng anh hãy chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu lửa giận của tôi.”

Dương Chấn nở nụ cười ấm áp như gió xuân, vẻ mặt không hề sợ hãi, như thể không cảm nhận được tình cảnh của mình lúc này.

Diệp Vô Song không khỏi run rẩy, cảm thấy mình đang bị dã thú nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, ánh mắt anh lại trở nên cực kỳ sắc bén.

“Diệp Thương, ông là người thông minh, có lẽ ông sẽ dễ dàng biết được rốt cuộc tôi có quen Diệp Vô Song hay không?”

“Tôi quyết định cho ông một cơ hội, để ông điều tra rõ ràng trước, rồi mới quyết sẽ làm thế nào.”

“Bằng không, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”

Dương Chấn khẽ cười nói.

Mã Tuân mới bóp gãy cổ Tô Tĩnh, đang đứng sừng sững sau lưng Dương Chấn, dù là Diệp Thương, cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.