Chàng Rể Chiến Thần

Chương 476



CHƯƠNG 476: ĐỪNG HÒNG SỐNG SÓT

Dương Chấn khẽ cười, nhưng người khác lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Dù là Diệp Vô Song luôn tràn đầy tự tin cũng không khỏi lo lắng.

“Ranh con, cậu giết người trong tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Diệp, giờ còn dám uy hiếp tôi nữa? Cậu thật sự nghĩ rằng nhà họ Diệp là nơi cậu muốn tới là tới, muốn đi là đi à?”

Diệp Thương tức giận nói.

Rõ ràng ông ta không để tâm đến lời nói của Dương Chấn, tất nhiên ông ta sẽ không tin, Diệp Vô Song đang lợi dụng Dương Chấn.

Nói cách khác, Diệp Thương rất tự phụ.

Mắt thấy mình sắp trở thành gia chủ đời mới nhà họ Diệp, tất nhiên ông ta phải kiêu ngạo rồi.

Diệp Vô Song nở nụ cười chế giễu nói: “Chú hai, chú đừng so đo với tên ngốc này, anh ta đã giết bà Tô, còn đánh Tống Lỗi – thiếu quán chủ võ quán Hồng Nham bị thương, chắc chắn võ quán sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

“Nhưng cháu đề nghị, giờ chúng ta hãy trói hai tên này trước, đợi Tống Lỗi tỉnh lại rồi, sẽ giao cho anh ta để anh ta dẫn tới võ quán Hồng Nham xử trí.”

“Tiệc mừng thọ của ông nội sắp bắt đầu rồi, tốt nhất chúng ta nên mau chóng giải quyết chuyện nhỏ nhặt này trước khi bữa tiệc bắt đầu.”

Diệp Vô Song cười híp mắt nói, một chuyện vốn rất phức tạp, nhưng qua miệng anh ta lại trở nên dễ dàng giải quyết như thế.

Diệp Thương khẽ gật đầu nói: “Vô Song nói đúng, thằng nhãi này dám giết bà Tô, còn làm thiếu quán chủ võ quán Hồng Nham bị thương, nên giao cho anh ta xử trí là thích hợp nhất.”

Dứt lời, ông ta vung tay quát: “Mấy người trói hai thằng ranh này lại cho tôi!”

Ông ta vừa thốt ra, mấy cường giả nhà họ Diệp đồng loạt bước ra, lao về phía Dương Chấn và Mã Tuân.

Ánh mắt của các vị khách tới dự tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Diệp ở xung quanh đều tràn đầy hưng phấn, có thể tận mắt chứng kiến cường giả nhà họ Diệp ra tay, quả là một chuyện rất đáng vui mừng.

Dương Chấn không khỏi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua sát ý.

Trước đây cũng có người dám tính toán với anh, nhưng bị hạng người nhỏ bé như này tính toán, chẳng khác nào đang sỉ nhục anh.

Dương Chấn chưa kịp lên tiếng, thì Mã Tuân đã tiến lên một bước, chặn trước mặt anh, rồi lạnh lùng nói: “Đúng là điếc không sợ súng!”

Lúc nói, mấy tên cường giả nhà họ Diệp đã xông tới rồi.

Tên cường giả xông lên đầu tiên vung nắm đấm về phía Mã Tuân, trên nắm đấm có mang theo kình phong.

“Cút!”

Mọi người chỉ thấy một tiếng quát vang lên như tiếng sấm, làm chấn động toàn bộ khách khứa nhà họ Diệp.

“Bịch bịch bịch!”

Rồi, từng tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên.

Chỉ thấy hai nắm đấm của Mã Tuân như động cơ, không ngừng nghênh chiến địch đang bao vây ở tứ phía.

Mỗi lần anh vung nắm đấm đều đánh bay một tên cường giả nhà họ Diệp.

Động tác đánh võ của anh không hề đẹp mắt, mà chỉ là nắm đấm đơn giản nhưng cực kỳ bá đạo.

Trong tích tắc, thậm chí mọi người còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cường giả nhà họ Diệp vốn cực kỳ mạnh mẽ, bỗng bị đá bay ra ngoài như trái bóng.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”

Bốn tên cường giả nhà họ Diệp đều bị ném tới chân Diệp Thương, sống chết không rõ.

Nhưng ngực mỗi người đều bị lõm sâu, miệng còn chảy máu tươi, dù sống sót, e rằng cũng hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế.

Giờ toàn bộ sảnh tiệc đều im lặng như tờ, ai cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Mã Tuân.

Ngay cả Diệp Thương cũng hoàn toàn khiếp sợ.

Ông là người thừa kế, nên hiểu rõ nhất thực lực bốn tên cường giả lúc nãy mạnh đến cỡ nào.

Đó đều là cường giả ám kình sơ kỳ, trong Yên Đô Bát Môn, cường giả ám kình sơ kỳ còn hiếm hơn lá mùa thu.

Nhưng đội hình mạnh mẽ như vậy, lại bị một chàng trai hơn 20 tuổi tiêu diệt trong nháy mắt.

Dù là Diệp Vô Song, thì đáy mắt cũng đầy vẻ khiếp sợ.

Mọi chuyện đang diễn ra đều nằm trong kế hoạch của anh.

Anh cũng biết sự mạnh mẽ của Mã Tuân, cũng biết rõ bên cạnh Diệp Thương có bốn cường giả ám kình sơ kỳ.

Nhưng anh không thể ngờ rằng, chỉ trong tích tắc, bốn cường giả ám kình sơ kỳ bên cạnh Diệp Thương, đã bị Mã Tuân đá bay như mấy quả bóng, đến giờ vẫn chưa rõ sống chết.

Rốt cuộc thực lực của Mã Tuân mạnh đến cỡ nào?

Trong lòng anh hơi buồn bực, cũng hơi hối hận, sớm biết thế này, anh đã không tính kế Dương Chấn.

Nhưng chuyện đã đến nước này, giờ có nói gì đi chăng nữa, cũng muộn rồi.

Nếu đã làm, anh chỉ có thể kiên trì đến cùng.

“Ông thật sự là người thừa kế nhà họ Diệp à?”

Mã Tuân bỗng nghi ngờ hỏi, rồi mỉa mai: “Đường đường là người thừa kế trong Yên Đô Bát Môn, ngay cả vệ sĩ bên cạnh cũng yếu như vậy, mà ông vẫn muốn làm gia chủ?”

“Chẳng lẽ nhà họ Diệp đã như mặt trời sắp lặn, sắp rời khỏi võ đài Yên Đô?”

Mã Tuân không hề kiêng kỵ hỏi.

Khách khứa tới dự tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Diệp, đều cảm thấy mình đang nằm mơ.

Ở đây là nhà họ Diệp, mà cũng có người dám nói nhà họ Diệp là mặt trời sắp lặn, chẳng khác nào đang nguyền rủa bọn họ?

Nhưng người lên tiếng thật sự rất mạnh mẽ, ngay cả cường giả bên cạnh Diệp Thương cũng không làm gì được.

Sắc mặt Diệp Thương cực kỳ khó coi, ông là người thừa kế nhà họ Diệp, tất nhiên không phải người tầm thường, chưa bao giờ ông bị nhục nhã lớn như thế.

Hơn nữa đây là nhà họ Diệp, có thể tưởng tượng được sự uất ức và tức giận trong lòng ông lúc này.

Tối nay, ngoài việc tổ chức tiệc mừng thọ 80 tuổi cho gia chủ nhà họ Diệp, thì vẫn còn một chuyện rất quan trọng khác, đó là tuyên bố ra bên ngoài tin tức Diệp Thương là người thừa kế gia chủ nhà họ Diệp.

Nhưng giờ ngay cả bốn vệ sĩ mạnh nhất bên cạnh Diệp Thương cũng bị Mã Tuân đánh bại trong nhát mắt, sống chết chưa rõ, thì làm sao tuyên bố tin tức này ra bên ngoài?

Sảnh tiệc rộng lớn ngập tràn cảm giác áp lực nặng nề.

Diệp Thương cố gắng kiềm nén cơn giận, nhìn chằm chằm Dương Chấn, ông biết, chàng trai luôn giữ im lặng này mới là người ông ta cần chú trọng nhất.

“Rốt cuộc cậu là ai? Có thể được cường giả ám kình trẻ tuổi như vậy bảo vệ, chắc chắn không phải người tầm thường.”

Diệp Thương nhìn thẳng vào mắt Dương Chấn hỏi.

Dương Chấn khẽ cười đáp: “Tôi là ai có còn quan trọng với ông không?”

Diệp Thương nhất thời nghẹn họng, đúng vậy, chuyện đã ầm ĩ đến mức này, làm sao bọn họ có thể hòa giải được?

Dù Dương Chấn đồng ý, thì ông làm sao có thể tha thứ khi ông đường đường là người thừa kế nhà họ Diệp, mà lại bị mất mặt trước mọi người?

Giờ ông chỉ còn một cách để lấy lại mặt mũi, đó là khiến người này phải trả giá bằng mạng, như vậy ông mới có thể vớt vác mặt mũi nhà họ Diệp.

“Xem ra, cậu tới đây với mục đích xấu, nếu đã như thế, thì cậu đừng hòng sống sót rời khỏi nhà họ Diệp.”

Diệp Thương bỗng lên tiếng, mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng thể ông ta đang nói một chuyện rất bình thường.

Nhưng khách khứa ở đây đều cảm nhận được sát ý trong giọng điệu của Diệp Thương.

Đường đường là người thừa kế nhà họ Diệp, nếu bị mất mặt ngay tại đây, thì ông chẳng còn đủ tư cách xưng là người thừa kế nhà họ Diệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.