Chàng Rể Chiến Thần

Chương 505



CHƯƠNG 505: NGƯỜI XẤU ĐẾN THĂM

 

Dương Chấn bỗng nhiên lại ra tay, trong lúc nhất thời Tần Nhã chưa kịp phản ứng.

 

Đợi đến lúc tay của Vương Ba đã bị tàn phế, Lâm Tùng bị một bàn tay đánh bay ra bên ngoài, cô mới lấy lại tinh thần, sắc mặt lập tức thay đổi.

 

Đám người đang vây xem ở xung quanh cũng đều nhìn đến nổi ngây cả người, hồi lúc nãy Lâm Tùng đã tự nói tên tuổi của mình.

 

Đây chính là cậu cả nhà họ Lâm, là một trong Yên Đô Bát Môn, có bối cảnh cường đại như vậy mà lại có người dám ra tay, đây không phải là đang tìm cái chết hả?

 

“Chồng ơi, sao anh lại ra tay?”

 

Tần Nhã bối rối nói.

 

Mặc dù cô biết Dương Chấn có thân phận là thủ hộ giả của biên giới phía bắc, cũng biết Dương Chấn vốn là người của gia tộc Vũ Văn ở Yên Đô.

 

Nhưng mà Dương Chấn rời khỏi biên giới phía bắc rồi, hơn nữa rất nhiều năm trước anh đã bị trục xuất khỏi gia tộc Vũ Văn, hiện tại thân phận của anh chỉ có một, đó chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn.

 

Thân phận này so sánh với người Yên Đô Bát Môn căn bản cũng không có khả năng so sánh.

 

Dương Chấn lại đá Lâm Tùng bay đi ở trước mặt của người khác, còn là ở Yên Đô, đây không phải là đang tìm cái chết à?

 

Dương Chấn nắm chặt lấy tay của Tần Nhã, cố gắng nở một nụ cười thật là dịu dàng: “Em yên tâm đi, anh làm việc có chừng mực.”

 

Nhìn bộ dạng thành thật của Dương Chấn, trong lòng Tần Nhã đang hoảng sợ rất nhanh liền bình tĩnh lại.

 

“Cái thằng khốn, mày cũng dám ra tay đánh tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”

 

Lâm Tùng bò dậy từ dưới đất cách đó mấy mét, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn tràn đầy dữ tợn.

 

Dương Chấn cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp nắm tay của Tần Nhã đi khỏi.

 

“Mày dám không nhìn tao?”

 

Lâm Tùng ở sau lưng mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, đường đường là cậu cả nhà họ Lâm, không chỉ bị đánh còn bị người ta phớt lờ, đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với anh ta.

 

Lúc này Dương Chấn đã dẫn theo Tần Nhã đi về nhà họ Diệp.

 

“Chồng, anh xác định không có việc gì hả?”

 

Lúc lên xe, Tần Nhã vẫn không yên lòng như cũ.

 

Sắc mặt Dương Chấn rất bình tĩnh, anh vô cùng nghiêm túc mà nhìn Tần Nhã, lên tiếng nói: “Có một số việc anh không biết phải nói với em như thế nào, nhưng mà em chỉ cần hiểu rằng trong mắt của anh, bất kỳ một gia tộc giàu có nào ở Yên Đô Bát Môn, anh đều không để vào mắt.”

 

Cả người của Tần Nhã run lên, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

 

Cô vốn chỉ cho là mình đã hiểu Dương Chấn rất rõ rồi, hiện tại nghe thấy Dương Chấn nói như vậy, bỗng nhiên cô lại có một loại cảm giác mình vẫn chưa nhìn thấu Dương Chấn.

 

“Tiếu Tiếu đâu rồi?”

 

Dương Chấn bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.

 

“Lúc em ra khỏi nhà, con bé vẫn còn đang ngủ, hôm nay ba với Yên đều được nghỉ, sẽ dẫn con bé đến vườn bách thú chơi.”

 

Tần Nhã nói.

 

Dương Chấn nở một nụ cười xót xa.

 

Tối ngày hôm qua anh với Tiếu Tiếu đã nói chuyện video với nhau, anh đã đảm bảo với con bé là sáng ngày hôm nay anh sẽ về nhà, sau đó dẫn con bé đi sở thú chơi.

 

Không ngờ đến Diệp Kế Tông lại bỗng nhiên bị bệnh chết, không thể cứu chữa được.

 

“Đợi đến lúc con bé tỉnh dậy, chắc là sẽ khóc lâu lắm.”

 

Dương Chấn bất đắc dĩ nói.

 

Trên đường đi, Dương Chấn cố gắng không đề cập đến chuyện của nhà họ Diệp, vẫn cứ luôn kể những chuyện vui vẻ cho Tần Nhã nghe, cũng để cho Tần Nhã có thể thả lỏng tâm trạng.

 

Đây là lần đầu tiên Tần Nhã đến nhà họ Diệp, lại là trên danh nghĩa đi dự đám tang của ông ngoại, cô không chỉ cảm thấy đau lòng mà cũng rất khẩn trương.

 

Quả nhiên là trên đường đi Dương Chấn không ngừng nói lảng sang chuyện khác, chờ đến lúc đến nhà họ Diệp, sự khẩn trương trong lòng của Tần Nhã đã biến mất hơn một phân nửa.

 

Nhìn khắp nơi nhà họ Diệp đều là màu trắng, không khỏi cảm thấy bi thương hơn nữa.

 

“Chúng ta đi vào đi.”

 

Dương Chấn dẫn Tần Nhã trực tiếp đi vào trong trang viên nhà họ Diệp.

 

Trong giây phút Diệp Mạn nhìn thấy Tần Nhã, nước mắt liền rơi đầy mặt, bà ta không có cách nào kiềm chế cảm xúc, trực tiếp bước tới ôm lấy Tần Nhã.

 

“Nhã, là mẹ có lỗi với con, mẹ có lỗi với con.”

 

Diệp Mạn lớn tiếng khóc lên.

 

Lúc này, người phụ nữ kiên cường ở trước mặt con gái rốt cuộc cũng đã không có cách nào kiềm chế được tâm trạng của mình.

 

Hận thù của bà đối với Diệp Kế Tông vô cùng nặng, đã kéo dài hơn mấy chục năm, nhưng mà Diệp Kế Tông cũng là ba ruột, đã từng nuôi dưỡng bà ta.

 

Mặc dù bác sĩ nói Diệp Kế Tông chết là do bệnh, nhưng mà Diệp Mạn biết rất rõ ràng nếu như không phải bà ta ép buộc Diệp Kế Tông thoái vị, bệnh tình của Diệp Kế Tông cũng sẽ không tăng thêm, bỗng nhiên lại chết bất đắc kỳ tử.

 

Nhưng mà bà ta cũng biết rất rõ, cho dù ngày hôm qua tất cả mọi chuyện xảy ra thêm một lần nữa, bà ta vẫn sẽ không hề do dự.

 

Dù sao thì người đàn ông mà bà ta yêu nhất cả đời này đã bị Diệp Kế Tông ra lệnh giết chết.

 

Thật ra thì người đau đớn nhất chính là bà ta.

 

Trải qua mọi chuyện, mấy ngày nay để cho bà ta tỉnh ngộ hoàn toàn, bây giờ trên đời này con gái mới chính là điều quan trọng nhất đối với bà ta.

 

Tần Nhã có thể cảm nhận được sự chân thành của Diệp Mạn một cách rõ ràng, còn có nội tâm đau đớn lúc này của cô, trong lúc nhất thời cũng không thể khống chế được tâm trạng của mình, hai tay ôm chặt lấy Diệp Mạn rồi khóc lên.

 

Người nhà họ Diệp đều bị lây nhiễm, có nhiều người đều yên lặng rơi nước mắt, toàn bộ nhà họ Diệp đều bị một cỗ bi thương mãnh liệt bao trùm.

 

“Lâm Báo, gia chủ tiền nhiệm nhà họ Lâm Yên Đô đến phúng viếng.”

 

Đúng lúc này, người làm nhà họ Diệp bỗng nhiên nâng cao giọng kêu tên người đến phúng viếng.

 

Nghe thấy cái tên Lâm Báo, người nhà họ Diệp đều sợ đến ngây người.

 

Bởi vì Lâm Báo cùng với Diệp Kế Tông là nhân vật lớn cùng một thời, chỉ là Lâm Báo đã sớm giao vị trí gia chủ ra, sớm hưởng thụ niềm vui gia đình.

 

Lâm Báo trông cũng đã tám mươi tuổi, chống một cây gậy, bên người còn có đứa cháu đang đỡ lấy để Dương Chấn cảm thấy bất ngờ, đứa cháu này lại là Lâm Tùng.

 

Chính là cậu cả của nhà họ Lâm trước đó đã có ý đồ động tay động chân với Tần Nhã ở sân bay.

 

Trong trường hợp như thế này lại còn có thể đi theo Lâm Báo đến đây phúng viếng, xem ra cũng có địa vị rất cao ở nhà họ Lâm, nếu không thì sao có thể đỡ Lâm Báo đến đây được.

 

Cảm xúc Tần Nhã vừa mới được ổn định, cô cũng nhìn thấy Lâm Tùng, trong lòng có chút khẩn trương, vô thức nắm chặt lấy tay Dương Chấn.

 

Dương Chấn nhẹ nhàng nắm lại tay cô, ra hiệu cho Tần Nhã cứ yên tâm.

 

Hiển nhiên là Lâm Tùng vẫn còn không nhìn thấy Dương Chấn và Tần Nhã, cẩn thận từng li từng tí đỡ Lâm Báo đến trước linh cữu của Diệp Kế Tông phúng viếng.

 

“Ông bạn già, tôi đã từng khuyên ông rồi, ông hãy bỏ xuống vị trí gia chủ, sống một cuộc sống giống như tôi, hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng mà ông lại không chịu nghe lời.”

 

“Nhất định phải nắm quyền lực trong tay, bây giờ thì hay rồi đó, lại bị một người phụ nữ buộc cho thoái vị, thậm chí ngay cả vị trí gia chủ cũng không phải là người mà ông đã hi vọng.”

 

“Chết rồi thì không còn cái gì nữa, ông nói xem ông có thiệt thòi hay không hả? Vì sao bỏ ra cả đời người, nhận lại được cái gì?”

 

Hiển nhiên là lúc còn sống mối quan hệ của Lâm Báo và Diệp Kế Tông rất không tệ, nếu không thì cũng sẽ không nói những lời này.

 

Chỉ là lời nói của Lâm Báo lại không cho Diệp Mạn là gia chủ tân nhiệm một chút mặt mũi nào.

 

Mặc dù sự thật đúng là như vậy, là Diệp Mạn đã ép Diệp Kế Tông thoái vị, nhưng mà vốn dĩ mạng sống của Diệp Kế Tông đã đến giới hạn, cho dù không có chuyện tối ngày hôm qua thì chỉ sợ cũng không sống được bao lâu nữa.

 

Sắc mặt của Diệp Mạn có chút khó coi, miệng cắn chặt, tâm trạng cũng vô cùng sa sút.

 

Diệp Kế Tông chết rồi, bà cảm thấy khó chịu hơn bất cứ ai.

 

“Ngày hôm nay tôi đến đây là có hai chuyện, phúng viếng Diệp gia chủ là một chuyện, nhưng mà còn có một chuyện nữa.”

 

Đúng lúc này, Lâm Báo bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt bình tĩnh đảo quanh đám người nhà họ Diệp, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người Diệp Mạn.

 

Diệp Mạn bỗng nhiên là có một loại cảm giác không tốt, nhíu mày hỏi: “Không biết là chú Lâm có chuyện gì cần làm?”

 

“Lúc Diệp gia chủ còn trên đời đã từng định hôn sự với tôi, ngày hôm nay tôi đến đây là muốn cầu hôn.”

 

Sắc mặt của Lâm Báo bình tĩnh lên tiếng nói.

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cầu hôn ở tang lễ của Diệp Kế Tông hả?

 

“Hôn sự mà chú Lâm nói không biết là ai?”

 

Mặc dù Diệp Mạn rất tức giận, nhưng mà vẫn mở miệng hỏi.

 

“Hôn sự của cô và con trai tôi Lâm Hồng Kiệt.” Lâm Báo bỗng nhiên mở miệng nói.

 

Lời này vừa mới nói ra, tất cả bọn người nhà họ Diệp đều sợ đến ngơ ngác.

 

Hiện tại Diệp Mạn là chủ nhân nhà họ Diệp, Lâm Báo vậy mà lại muốn để Diệp Mạn gả vào nhà họ Lâm.

 

Hiển nhiên, Lâm Báo là người xấu đến thăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.