Chàng Rể Chiến Thần

Chương 51: Ông quá nhẫn tâm rồi



Trèo cao ngã đau, chính là để nói kiểu người như Vương Khê đây.

“Tôi đã khó chịu với người phụ nữ này từ lâu, bình thường thì kiêu căng ngạo mạn, bây giờ thì hay rồi, bị cảnh sát bắt đi rồi!”

“Không ngờ cô ta còn tham ô hối lộ, quả thực là nỗi xấu hổ của tập đoàn Tam Hòa.”

“Còn muốn mời khách dùng bữa, ai thèm chứ?”

Những người đồng nghiệp ở trước mặt cô ta nịnh bợ, lúc này đều giống như đang tránh dịch bệnh, không ngừng mắng nhiếc cô ta.

Tin tức Tần Nhã nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa lan nhanh, chẳng mấy chốc đã truyền đi khắp Giang Châu.

Thời gian trước đó, một nhân vật thần bí trong bữa tiệc tại Star Hotel – nơi hội tụ vô số hào môn, đã nói một việc quan trọng trong ba việc, đó chính là việc hợp tác của tập đoàn Nhạn Thần và tập đoàn Tam Hòa.

Lúc đó ở bữa tiệc, có rất nhiều hào môn thế gia chủ động muốn hợp tác với tập đoàn Tam Hòa, tình thế hiện tại của tập đoàn Tam Hòa, thậm chí đã vượt quá cả tập đoàn Nhạn Thần.

Nhà họ Tần với tư cách là cổ đông lớn, đương nhiên là những người nhận được tin tức sớm nhất, cả gia tộc đều vô cùng bất ngờ.

Từ lúc tập đoàn Tam Hoa tách ra khỏi nhà họ Tần, giá thị trường của công ty đã tăng gấp mười lần, bây giờ Tần Nhã lại lên chức tổng giám đốc, có thể đoán được, nhà họ Tần không cam tâm đến mức nào.

“Con tiện nhân Tần Nhã này, lại có thể ngồi lên ghế tổng giám đốc, sao có thể thế được?”

“Nói không chừng là dùng sắc đẹp mê hoặc mới một bước lên mây.”

“Chả trách mấy này trước ở tập đoàn Tần thị lại kiêu căng như vậy.”

Ở trong khuôn viên của nhà họ Tần, một đám người đang ngồi vòng tròn tại phòng họp gia tộc, đợi sự xuất hiện của ông Tần.

Tần Luân tay bó bột, vải băng bó tròng vòng qua cổ giữ cánh tay gãy, lúc này anh ta không nói lời nào, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào cánh tay của bản thân.

Vào lúc này, Phương Ưu đỡ ông cụ Tần đến phòng họp, mọi người lần lượt đứng lên chào hỏi.

Sau khi ông cụ Tần ngồi vững, ánh mắt đảo một lượt xung quanh, mở miệng nói: “Vừa nãy thôi, tập đoàn Tam Hòa bổ nhiệm Tần Nhã làm tổng giám đốc, mọi người chắc đều biết rồi chứ?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

“Tiểu Luân, cháu có gì muốn nói không?” Ông cụ Tần đột nhiên nhìn về hướng Tần Luân đang cúi đầu không rõ đang nghĩ gì.

Lúc Tần Luân ngẩng đầu lên, bộ mặt ác độc đã biến mất, nhìn về hướng ông cụ Tần nói: “Ông nội, tập đoàn Tam Hòa sau khi tách ra khỏi nhà họ Tần, tất cả những nhân viên liên quan đến nhà họ Tần toàn bộ đều bị cho thôi việc, vì vậy việc Tần Nhã thuận lợi vào trong công ty, bây giờ còn ngồi lên vị trí tổng giám đốc, chỉ có hai khả năng.”

“Nói tiếp đi!” Ông cụ Tần gật đầu.

“Khả năng thứ nhất, là vì năng lực của Tần Nhã; khả năng thứ hai chính là do ngoại hình của Tần Nhã.”

Ánh mắt của Tần Luân hướng về phía ông cụ Tần, gương mặt nghiêm túc phân tích: “Nhưng cháu nghiêng về khả năng thứ hai hơn, theo như cháu biết, sau khi Tần Nhã nhận chức, vẫn luôn bị các chủ quản bộ phận chèn ép, nghe nói trước khi nhận chức vào hôm nay, chủ quản bộ phận còn tát cô ấy một cái, tại sao đột nhiên lại để cô ấy làm tổng giám đốc?”

“Ban đầu lúc cô ấy còn ở nhà họ Tần, tổng giám đốc Lạc của tập đoàn Nhạn Thần từng chủ động đến nhà họ Tần chúng ta đưa hợp đồng, còn nói là cảm động bởi sự chân thành của Tần Nhã, sao lại có chuyện này được cơ chứ? Sau đó ông nội đem hợp đồng giao cho cháu, đối phương lại nói chúng ta vi phạm hợp đồng, ai rảnh đến mức, thêm một điều khoản về chỉ định người phụ trách ở trong hợp đồng chứ?”

“Nếu như cháu đoán không nhầm, lúc đó nhân vật lớn đứng sau tập đoàn Nhạn Thần đã từng tìm đến Tần Nhã, nhưng cô ấy không đồng ý với yêu cầu của đối phương, đối phương tức giận, trực tiếp nói chúng ta vi phạm hợp đồng, ép chúng ta nhượng lại tập đoàn Tam Hòa.”

“Nhưng một tháng trước, ở trong bữa tiệc tại Star Hotel, tin tức đầu tiên chính là tập đoàn Nhạn Thần hợp tác với tập đoàn Tam Hòa, nói đến đây, cháu nghĩ ông nội chắc cũng hiểu rồi?”

Đôi mắt của ông cụ Tần sáng lên, ông không thể không thừa nhận, đứa cháu nội này của mình vô cùng thông minh, phân tích nhưng cái này, hoàn toàn có thể đối chứng với thực tế.

“Cháu hiểu rồi! Sau khi Tần Nhã nhậm chức, bị chèn ép đều là ý của cấp trên, Tần Nhã chịu không nổi sự ép buộc, cho nên mới chủ động thỏa hiệp với nhân vật lớn đứng sau tập đoàn Nhạn Thần, dựa vào sức của người phía sau tập đoàn đó, muốn Tần Nhã làm tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa, không phải vô cùng dễ dàng sao?” Phương Ưu lúc này đột nhiên như bừng tỉnh ngộ.

Tư tưởng bẩn thỉu ra sao, hành vi ghê tởm thế nào, đây chính là việc tả thực người nhà họ Tần.

Những người khác nghe những lời Tần Luân và Phương Ưu nói, lần lượt phụ họa.

Ông cụ Tần gõ bàn, phòng họp mới trở nên yên tĩnh, cứng nhắc nói: “Dù cho là vì nguyên nhân gì, Tần Nhã đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc, nhưng con bé đã là người nhà họ Tần, thì nhất định phải cống hiến cho nhà họ Tần.”

Người không có liêm sỉ, đến quỷ cũng phải sợ.

Ban đầu chính ông ta là người đuổi Tần Nhã ra khỏi gia tộc, bây giờ biết Tần Nhã có tác dụng với gia tộc rồi, lại thừa nhận cô là người nhà họ Tần.

“Luân, ông giao cho cháu một nhiệm vụ, bây giờ đến nhà lớn nhà họ Tần, tìm Tần Nhã bàn chuyện hợp tác.” Ông cụ Tần đột nhiên nói.

Tần Luân kinh ngạc, vội vàng nói: “Ông nội, Tần Nhã rất có địch ý với cháu, sẽ không bàn bạc với cháu đâu, hay là để người khác đi thử xem?”

Ông cụ Tần chau màu: “Tần Nhã đã là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa rồi, chỗ dựa lại là nhân vật đứng sau tập đoàn Nhạn Thần, nhà họ Tần nhất định phải nghĩ cách khiến Tần Nhã tha thứ, ban đầu cũng là vì cháu, ông mới đuổi con bé khỏi gia tộc, chỉ có cháu mới có thể xin sự tha thứ từ nó, có hiểu không?”

Tần Luân còn tưởng rằng chỉ đơn giản là tìm Tần Nhã hợp tác, cho tới lúc này, anh ta mới hiểu, ông cụ Tần xem anh ta là pháo chắn, việc đuổi Tần Nhã ra khỏi gia tộc, toàn bộ đều tính là do anh ta.

Trong lòng anh ta vô cùng không cam tâm, mấy ngày trước Tần Nhã đến tập đoàn Tần thị, anh ta còn ngăn chặn Tần Nhã, còn bị Dương Chấn đánh cho gãy tay lần nữa.

Nếu như thật sự đi cầu xin Tần Nhã, sau này mặt mũi anh ta để đâu?

Với tất cả những gì anh ta đã làm đối với Tần Nhã, nếu Tần Nhã quay về, còn có vị trí cho anh ta không?

“Ông nội, cháu không làm được!” Tần Luân cắn răng nói.

“Khốn nạn!”

Ông cụ Tần đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Nếu như ban đầu cháu có thể đối xử tốt với Tần Nhã một chút, sẽ xuất hiện cục diện như bây giờ sao? Nhiệm vụ này, cháu nhất định phải hoàn thành!”

Ông cụ Tần để lại một câu sắc lạnh, tức giận rời đi.

Mọi người trong nhà họ Tần nhìn nhau, ông cụ Tần là muốn Tần Nhã giẫm Tần Luân để lên cao, một khi người phụ nữ này quay về gia tộc, Tần Luân sẽ bị bỏ rơi.

“Luân, nếu ông cụ đã định, thì nhiệm vụ chỉ có thể là do cháu hoàn thành, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm, tôi đi trước đây!”

“Luân, tương lai của gia tộc, phải dựa vào cháu rồi, cố lên!”

“Luân, cháu nhất định có thể thuyết phục Tần Nhã quay về gia tộc, cô tin cháu!”

Một đám họ hàng, đều tới an ủi Tần Luân cho có lệ, rồi lần lượt rời đi.

Phòng họp to như vậy, chỉ còn lại anh ta và mẹ mình Lâm Mỹ Ngọc.

“Luân, con đừng sốt ruột, con không bỏ được mặt mũi đi gặp con tiện nhân kia, thì mẹ không cần mặt mũi nữa, mẹ thay con đi cầu xin.” Lâm Mỹ Ngọc thấy tâm trạng của Tần Luân không ổn, vội vàng nói.

Tần Luân lắc đầu, đột nhiên tự cười nhạo chính bản thân mình: “Mẹ, mẹ có hiểu ý của ông nội không? Ông đang muốn hi sinh con để đối lấy trái tim của Tần Nhã, ông nội quá nhẫn tâm rồi.”

“Luân, còn nhớ lúc ba còn sống đã nói gì với con không?”

Lâm Mỹ Ngọc nhìn Tần Luân, nghiêm túc nói: “Ông ấy nói, nhỏ không nhịn sẽ gây họa lớn, nếu như đến cả chút ấm ức này con cũng không chịu nổi, tương lai làm sao có thể kế thừa vị trí đứng đầu gia tộc? Bây giờ nhà họ Tần chỉ có con là cháu trai nối dõi, tương lai vị trí đấy, chỉ có thể là của con.”

“Dù cho con cắn răng chịu đựng đi cầu xin Tần Nhã, dù cho cô ta có đồng ý quay lại gia tộc, nhưng cô ta cũng không phải huyết mạch của nhà họ Tần, ông nội con chỉ muốn lợi dùng cô ta thôi, một khi cô ta hết giá trị lợi dụng, cuối cùng vẫn sẽ bị bỏ rơi.”

Ánh mắt của Tần Luân đột nhiên có thần hơn hẳn, giống như tỉnh ngộ nói: “Mẹ, con hiểu rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng! Dù cho Tần Nhã mắng chửi hay đánh con, con cũng sẽ nhẫn nhịn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.