Chàng Rể Chiến Thần

Chương 510



CHƯƠNG 510: MỘT CON ĐƯỜNG SỐNG

Mã Tuân vừa mới bước ra, từng người nhà họ Diệp đều kích động không thôi.

Thực lực của chàng trai trẻ trẻ khôi ngô này mạnh bao nhiêu, bọn họ vô cùng rõ ràng, nếu như thật sự phải ra tay, nhà họ Lâm có ai ngăn cản được chứ?

“Thằng nhóc cuồng vọng.”

“Dám đánh con trai của tôi, tôi muốn cậu sống không bằng chết.”

“Mang người đi cho tôi.”

Lâm Thiên Trạch vung tay lên, hai mươi tên cường giả được ông ta mang theo trong nháy mắt đều vọt về phía Mã Tuân.

Ông ta muốn Diệp Mạn công khai nói xin lỗi, bất quá cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.

Mặc dù Tôn Húc đã đồng ý bắt tay với nhà họ Lâm, nhưng mà nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn lại là hai hào môn lớn.

Nếu thật sự phải khai chiến, đối với người nào cũng bất lợi.

Dù sao thì Yên Đô Bát Môn còn có tứ môn khác nhìn chằm chằm vào bọn họ, tứ đại hào môn bọn họ đối diện với nhau, thực lực tất nhiên sẽ bị suy yếu, đến lúc đó chính là lúc để tứ đại hào môn khác sẽ chia cắt tứ đại hào môn bọn họ.

Mang theo người đã đánh Lâm Tùng bất quá cũng chỉ là cho mình một cái bậc thang, thuận tiện dẫn người đi.

Chỉ là ông ta không biết Mã Tuân là ai.

“Thằng nhóc kia, nếu như cậu không muốn chịu nỗi đau da thịt, vẫn nên ngoan ngoãn đi với chúng tôi.”

Cường giả cầm đầu mang theo vẻ mặt châm chọc nhìn Mã Tuân, lên tiếng nói.

Lúc anh ta nhìn Mã Tuân, trong đôi mắt tràn đầy sự khinh thường, dường như Mã Tuân chỉ là một quân cờ nhỏ bị nhà họ Diệp vứt bỏ.

Chỉ là hai mươi tên cường giả bọn họ bao vây Mã Tuân lại, nhưng mà cũng không nhìn thấy một tia sợ hãi trên mặt của Mã Tuân.

“Tôi cứ đứng ở đây đó, các người muốn mang tôi đi, vậy thì cứ đến mang tôi đi đi.”

Hai tay Mã Tuân khoanh trước ngực, cười híp mắt đáp lại.

Sắc mặt của cường giả cầm đầu lập tức chìm xuống, Mã Tuân đều đã bị mọi người bao vây, thế mà còn dám phách lối như thế.

“Chỉ là một con cờ bị nhà họ Diệp vứt bỏ mà thôi, cũng dám làm càn ở trước mặt cường giả của nhà họ Lâm bọn tao?” Cường giả đứng đầu quát lớn.

“Nói nhảm nhiều quá đó.”

Mã Tuân có chút không kiên nhẫn: “Chỉ cần bọn mày có đủ bản lĩnh mang tao đi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì đều tùy ý bọn mày, chỉ là chỉ dựa vào đám người bọn mày có thể mang tao đi được à?”

“Mày muốn chết rồi!”

Cường giả đứng đầu đã hoàn toàn nổi giận, ra lệnh một tiếng: “Hai người lên trước đi, trực tiếp phế tứ chi của cậu ta.”

“Vâng!”

Hai tên cường giả nhà họ Lâm vọt thẳng về phía Mã Tuân.

“Cái thằng nhóc này đúng là đủ cuồng vọng, đã sắp chết đến nơi rồi mà còn dám phách lối như vậy.”

“Chỉ sợ là hắn ta biết mình phải chết là chuyện chắc chắn, ăn nói hùng hồn một chút cũng có thể thoải mái hơn.”

“Cậu ta đúng là không may mà, rõ ràng bị xem như là vật hi sinh đẩy ra chịu chết.”

Người nhà họ Tôn và nhà họ Lâm không rõ chân tướng, lúc này đều cười lạnh liên tục.

“Binh!”

“Bốp!”

Lúc đám người hai nhà Lâm Tôn đang nghị luận, chỉ nhìn thấy hai tên cường giả nhà họ Lâm vừa mới vọt đến trước mặt của Mã Tuân giống như là bỗng nhiên bị một chiếc xe tải va chạm rất nặng, trực tiếp phun máu bay ra ngoài.

Chờ đến lúc hai người ngã xuống đất đã hoàn toàn tiêu đời.

Trong lúc nhất thời toàn trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, bị đám cường giả nhà họ Lâm bao vây ở giữa.

“Hay lắm!”

Bỗng nhiên trong nhà họ Diệp có người kích động hét lên một tiếng.

Nhìn thấy Mã Tuân ra tay một lần nữa, vừa mới ra tay liền có thể đánh bay hai tên cường giả nhà họ Lâm bay ra bên ngoài hôn mê tại chỗ, người nhà họ Diệp chỉ cảm thấy nhiệt huyết chôn giấu thật sâu trong lòng đã lâu lại sôi sục một lần nữa.

Vũ Văn Cao Dương cũng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên là ông ta biết rõ người cao lớn đó chính là người ở bên cạnh Dương Chấn.

Ông ta biết là Mã Tuân rất mạnh, nhưng mà chưa bao giờ ngờ tới Mã Tuân lại có thể mạnh tới mức này.

Lúc nãy Mã Tuân ra tay như thế nào, ông ta thậm chí cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy hai tên cường giả nhà họ Lâm bỗng nhiên lại phun máu rồi bay ngược ra bên ngoài.

Có thể được Lâm Thiên Trạch mang đến nhà họ Diệp đương nhiên là cái đám cường giả mạnh nhất nhà họ Lâm, lúc này ở trước mặt Mã Tuân vậy mà lại không thể chịu nổi một kích.

Ngay cả Mã Tuân cũng đã mạnh như vậy, thế thì Dương Chấn sẽ mạnh đến cỡ nào?

Vũ Văn Cao Dương vô thức liếc mắt nhìn về phía bóng người trẻ tuổi.

Lúc này Dương Chấn không mang theo biểu cảm nhìn về phía Mã Tuân đang bị đám cường giả nhà họ Lâm bao vây ở giữa, dường như anh cũng không lo lắng Mã Tuân sẽ bị thương.

Trong lòng của Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên hung hăng run rẩy một trận, chẳng lẽ nói hai mươi tên cường giả đỉnh cao nhà họ Lâm bao vây như vậy cũng không thể giải quyết được Mã Tuân?

Nếu không thì sao Dương Chấn có thể không có động tác?

Vũ Văn Cao Dương hoảng sợ, nhưng mà người nhà họ Lâm với nhà họ Tôn lại càng hoảng sợ hơn nữa.

“À đúng rồi, quên nói cho ông biết một chuyện, lúc nãy con của ông cũng bị tôi đánh bay như vậy đó.”

Mã Tuân mang theo vẻ mặt khiêu khích nhìn Lâm Thiên Trạch, cười híp mắt nói.

Biểu cảm trên mặt Lâm Thiên Trạch vô cùng vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mã Tuân.

Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn đối chọi với ông ta, ông ta còn có thể nhẫn nhịn, nhưng mà một cường giả nhà họ Diệp vậy mà lại dám khiêu khích mình, ông ta không nhịn được.

“Con mẹ nó, đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì, ra tay hết đi, giết cậu ta cho tôi, giết cậu ta!”

Lâm Thiên Trạch thấy mấy tên cường giả nhà họ Lâm còn lại đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lập tức nổi giận, dưới cơn phẫn nộ vậy mà lại tuôn ra lời nói tục.

Một tiếng gầm thét này mới khiến cho mấy tên cường giả nhà họ Lâm còn lại như vừa mới tỉnh dậy trong giấc mộng.

Cường giả cầm đầu tức giận nói: “Lên hết cho tao, giết cậu ta!”

Trong lúc nhất thời, mười tám tên cường giả còn lại giống như là nổi điên, điên cuồng xông về phía Mã Tuân.

Chỉ nhìn thấy Mã Tuân vẫn mang theo gương mặt ung dung như lúc nãy, khoanh tay trước ngực, loại cường giả cấp bậc này mà muốn làm bị thương mình căn bản không có khả năng.

Trong Yên Đô Bát Môn, trừ phi có một hai cường giả đứng đầu mới có thể tạo thành một chút uy hiếp với anh ta, còn lại cũng chỉ là tôm tép nhải nhép, đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.

“Đi chết đi!”

Tên cường giả cầm đầu xông tới trước mặt Mã Tuân, vung chân đá mạnh một cái về phía đầu của Mã Tuân, muốn một kích trí mạng.

“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì mạng của mày tao nhận vậy.”

Rốt cuộc Mã Tuân cũng đã mở miệng, chỉ nhìn thấy bỗng nhiên anh ta lại đạp chân xuống đất, một tiếng “oành” vang lên, trên đất vậy mà lại để lại hai dấu chân bị lõm xuống.

Đám người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đen trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

“Rắc!”

Một lát sau, từng tiếng âm thanh giòn giã vang lên, bóng dáng của Mã Tuân lại xuất hiện một lần nữa.

Chỉ là lúc này tay của anh ta đang nắm lấy cổ của cường giả đứng đầu nhà họ Lâm, nhìn thấy cánh tay nổi gân xanh rắn chắc của anh ta đang nâng cường giả đứng đầu nhà họ Lâm lên trên không.

Cường giả đứng đầu nhà họ Lâm chỉ cảm thấy cổ của mình bị một gọng kìm bóp chặt, anh ta liều mạng vùng vẫy nhưng mà lại không có cách nào để cái tay đó buông ra.

Thẳng cho đến lúc này anh ta mới bỗng nhiên ý thức được, rốt cuộc thực lực của người đàn ông cao lớn trước mắt mạnh bao nhiêu.

Đánh nhau với anh ta, căn bản chính là con kiến lay cây.

“Nếu như mày đã muốn tính mạng của tao, vậy thì tao liền nhận tính mạng của mày trước vậy.”

Anh ta chỉ nghe thấy Mã Tuân nói một câu như vậy, lập tức có một lực lượng mạnh mẽ không có cách nào ngăn cản truyền đến từ năm ngón tay đang bóp lấy cổ anh ta của Mã Tuân.

“Răng rắc.”

Một giây sau, một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.

“Chết rồi?”

Sắc mặt của mấy tên cường giả nhà họ Lâm đều hoảng sợ, chỉ cảm thấy không thể nào tin được.

Thẳng cho đến khi Mã Tuân tiện tay ném thi thể của cái tên cường giả đó xuống dưới chân của Lâm Thiên Trạch, đám người nhà họ Lâm mới biết rằng cường giả đứng đầu đã chết rồi.

Cường giả đứng đầu vừa mới chết, những cường giả nhà họ Lâm khác đều mang theo vẻ hoảng sợ trên mặt.

Ngay cả người mạnh nhất trong nhóm bọn họ đều đã bị Mã Tuân vặn gãy cổ một cách dễ dàng, huống hồ chi là bọn họ?

“Bây giờ tôi chỉ cho các người một con đường sống, từ hôm nay trở đi đi theo chủ nhân nhà họ Diệp, nếu không, chết!”

Mã Tuân hờ hững nhìn mười bảy tên cường giả còn sót lại, âm thanh tràn ngập sát ý vang lên từ trong miệng của anh ta.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.