Chàng Rể Chiến Thần

Chương 520



CHƯƠNG 520: QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN

Chẳng lẽ nói những người dưới chân của Vũ Văn Bân đều là do Dương Chấn giết chết?

“Vũ Văn Bân, bây giờ mày còn có lời nào muốn nói không, dù gì cũng chảy cùng dòng máu, tao sẽ nhắn lại dùm cho mày” Dương Chấn bỗng nhiên lại nói.

“Mày thật sự muốn giết tao?”

Vũ Văn Bản tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao là anh cả của mày, nếu như mày dám giết tao, gia tộc Vũ Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”

“Mày cho rằng gia tộc Vũ Văn có thể ngăn cản được tạo hả?”

Dương Chấn nổi giận, trong ánh mắt của anh giống như có hai ngọn lửa đang thiếu đốt.

“Năm đó mẹ của mày sợ hãi tạo tranh đoạt vị trí gia chủ gia tộc Vũ Văn với mày, mê hoặc Vũ Văn Cao Dương, đuổi mẹ tạo và tạo ra khỏi gia tộc, thậm chí cũng không cho bọn tao tiếp tục ở lại Yên Đô”

“Mẹ mày thậm chí còn cho người đuổi giết tao, nhưng cũng may là mạng tạo lớn, chỉ sợ là tao đã bị giết chết rồi?”

“Hiện tại mày lại nói tình anh em với tao hả? Mày xứng với hai chữ anh em à?”

“Về phần gia tộc Vũ Văn mà mày vẫn lấy làm kiêu ngạo trong miệng của mày, bây giờ trong mắt của tao chẳng là cái thá gì hết, chỉ cần tao đồng ý bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt toàn bộ gia tộc Vũ Văn”

Một cơn giận ngập trời lan tràn từ trên người của Dương Chấn.

Cảm nhận được cơn giận này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy mình lạnh hết cả người, lời nói của Dương Chấn làm cho nội tâm của anh ta khiếp sợ đến cực điểm.

Anh ta có thể cảm nhận được những gì Dương Chấn nói đều là thật, trong mắt của anh, gia tộc Vũ Văn căn bản chẳng là cái thá gì hết.

Thật ra thì sau khi Dương Chấn với mẹ của anh bị đuổi khỏi Yên Đô, Vũ Văn Bân vẫn luôn chú ý tới Dương Chấn, lúc Dương Chẩn đến ở rể nhà họ Tần, anh ta bỗng nhiên ý thức được người anh em cùng ba khác mẹ của anh ta đời này anh bị phể đi rồi, căn bản không có khả năng tranh đoạt vị trí gia chủ với anh ta.

Nhưng mà sau đó đột nhiên Dương Chấn lại biến mất năm năm trời. Anh ta điều tra rất lâu nhưng mà cũng không điều tra được cái gì, thậm chí còn cho rằng Dương Chẩn đã chết rồi.

Nếu như không phải nửa năm trước anh ta tình cờ nghe lén Vũ Văn Cao Dương sắp xếp cho quản gia đến Giang Châu tìm kiếm Dương Chấn, đồng thời còn đón anh về Yên Đô để quản lý gia tộc Vũ Văn, anh ta cũng không biết là Dương Chấn vẫn còn sống.

Cũng chính vì chuyện này mới để cho anh ta ý thức được vị trí thừa kế của mình nhận phải sự uy hiếp rất lớn. Thế là anh ta thông qua các loại quan hệ, nghĩ hết tất cả các biện pháp để chèn ép Dương Chấn.

Chỉ là nằm ngoài dự liệu của anh ta, cho dù anh ta có ra chiêu gì đi nữa Dương Chấn cũng có thể hóa giải dễ như trở bàn tay.

Thẳng cho đến khi Dương Chân bước chân vào Yên Đô, đồng thời còn cướp mất vị trí người thừa kế gia tộc Vũ Văn của anh ta, anh ta mới bừng tỉnh đại ngộ, đứa con rơi của gia tộc mà anh ta đã từng xem thường vậy mà đã trưởng thành và trở thành người uy hiếp anh ta.

Nhưng mà nhận thức được cũng đã trễ rồi, vị trí người thừa kế gia chủ đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Chính là bởi vì chuyện này để cho anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, những người đã từng chủ động móc nối quan hệ với anh ta, mấy người bọn họ trốn tránh anh ta giống như là trốn tránh ôn thần.

Tất cả những thứ mà anh ta có được đều đã biến mất. Cũng bởi vì Dương Chấn.

Cho nên anh ta muốn trả thù, muốn để Dương Chấn hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ có Dương Chấn chết đi rồi thì lửa giận của anh ta mới có thể được dập tắt.

Nhưng mà kết quả lại là thế này, kế hoạch anh ta tự cho là rất hoàn mỹ vẫn thất bại. Bây giờ sống chết của mình còn bị Dương Chấn nắm trong lòng bàn tay.

“Bịch”

Lúc này, hai đầu gối của Vũ Văn Bân bỗng nhiên lại quỳ xuống đất, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoàng hét lớn: “Dương Chấn, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu thả cho tôi một con đường sống, tôi chỉ cần cậu thả tôi, cả đời này tôi sẽ không đến trêu chọc cậu nữa, tôi vĩnh viễn rời khỏi quốc gia này.”

Trong con mắt của Vũ Văn Bân chứ đầy sự sợ, nhưng mà ánh mắt của Dương Chấn lại bình tĩnh như nước, không có một tia gợn sóng.

Mặc dù Vũ Văn Bân là anh trai cùng ba khác mẹ với anh, nhưng mà trong ký ức của anh chưa bao giờ có sự quan tâm của anh trai đối với em trai, ngược lại chỉ có âm mưu, thậm chí là còn muốn cả mạng sống của anh.

Mối quan hệ máu mủ không có bất cứ tình cảm gì, có gì khác nhau so với người xa lạ đâu chứ? Chu Kim Hảo ở bên cạnh đã bị dọa sợ từ lâu, lúc này lại mở to hai mắt mà nhìn, bị dọa đến nổi cả người đều đang run rẩy.

Bà ta không ngờ tới Dương Chấn lại là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, là một trong Yên Đô Bát Môn. Bà ta càng không nghĩ đến Vũ Văn Bân cao cao tại thượng ở trong mắt của bà ta, lúc này lại quỳ gối dưới chân của Dương Chấn cầu xin tha thứ.

Lúc này nội tâm của bà ta chỉ có một cảm giác hối hận mãnh liệt không nói nên lời.

Bà ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nếu như lúc trước mình có thể đối xử với Dương Chấn tốt một chút, vậy thì kết quả sẽ như thế nào đây? Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng nhiên vang lên.

Là Vũ Văn Cao Dương. Lần này Dương Chấn không do dự chút nào, trực tiếp kết nối, đồng thời cũng mở loa ngoài.

“Dương Chấn, cầu xin con nể tình ba bỏ qua cho Vũ Văn Bân, chỉ cần con đồng ý, ba có làm trâu làm ngựa ba cũng đồng ý Âm thanh tràn ngập cầu khẩn của Vũ Văn Cao Dương vang lên. Dương Chẩn đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, đây mới chính là ba ruột của anh, năm đó vì một câu nói của người khác mà đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc.

Bây giờ lại cầu xin mình bởi vì Vũ Văn Bân. Dương Chẩn rất muốn gào thét lớn tiếng nói với Vũ Văn Cao Dương rằng: “Tôi cũng là con của ông! Tại sao năm đó ông có thể nhẫn tâm như vậy, đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi Yên Đô, bây giờ lại vì một đứa con trai khác mà cầu xin tôi bỏ qua cho anh ta?”

Nhưng mà anh không thể, anh hận Vũ Văn Cao Dương, anh hận gia tộc Vũ Văn, nhưng lúc mẹ anh còn sống đã từng ép anh phải thề độc, đời này không thể tìm gia tộc Vũ Văn báo thù, không thể tìm Vũ Văn Cao Dương báo thù.

Anh vẫn nhớ kỹ trước khi chết mẹ anh đã nắm chặt lấy tay của anh, khóc nói: “Chấn, cứ xem như là mẹ cầu xin con đi, mặc kệ tương lai như thế nào, con cũng không thể tìm ông ấy báo thù, cho dù như thế nào đi nữa cũng là do ông ấy đã cho con mạng sống”

“Mẹ có thể hận ông ấy, hận ông ấy tàn nhẫn và vô tình, hận ông ấy vì vị trí gia chủ mà có thể vứt bỏ hai mẹ con chúng ta, thậm chí còn có thể hận ông ấy, nhưng mà không thể đi tìm ông ấy báo thù, bởi vì ông ấy là ba của con, con tìm ông ấy báo thù, đây là đại nghịch bất đạo”

“Mẹ muốn con phải dùng danh nghĩa của mẹ để thề độc, đời này con không thể đi tìm Vũ Văn Cao Dương báo thù.”

Đã nhiều năm như vậy, lời nói của mẹ vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh. Chính là bởi vì cái này, mặc dù anh nắm trong tay sức lực hủy diệt gia tộc Vũ Văn, nhưng mà anh cũng không ra tay với gia tộc Vũ Văn.

“Dương Chấn, con có đang nghe không vậy? Ba thật sự biết sai rồi, năm đó ba không nên đuổi hai mẹ con ra khỏi gia tộc, nếu như con cho ba một cơ hội, ba tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa. Ba sai rồi, ba thật sự biết sai rồi, cầu xin con đừng giết Vũ Văn Bân, cầu xin con” Âm thanh của Vũ Văn Cao Dương nghẹn ngào gần như sắp muốn khóc.

Vũ Văn Bân quỳ dưới chân Dương Chẩn, trên mặt cũng tràn đầy biểu cảm không thể tin nổi, anh ta chưa từng nghĩ tới Vũ Văn Cao Dương sẽ vì cứu anh ta mà ăn nói khép nép, thậm chí là đang cầu khẩn. Dương Chấn hít vào một hơi thật dài, trong ánh mắt có nhiều hơn mấy phần dãy dụa và thống khổ.

Những gì mà Vũ Văn Bân đã làm ngày hôm nay đã chạm đến tranh giới cuối cùng của anh, chỉ có chết thì mới có thể tiêu trừ được hận ý trong lòng anh.

“Dương Chấn, tôi đã lớn như vậy rồi mà chưa từng nhìn thấy ba của chúng ta cầu xin người nào khác, tôi biết là cậu có oán khí rất lớn với chuyện năm đó, cũng mặc kệ như thế nào, cuối cùng ba cũng là ba, anh em vẫn là anh em, giữa chúng ta chảy cùng một dòng máu, cho dù có chết thì cũng không thể cắt đứt được”

“Chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm để ba phải ăn nói khép nép, cầu xin cậu như thế à?” Vũ Văn Bân cắn răng nghiến lợi nói.

Mặt mũi Dương Chấn tràn đầy thống khổ, một bên là Vũ Văn Bân muốn đưa mình vào chỗ chết, một bên khác là Vũ Văn Cao Dương đang không ngừng cầu xin mình.

Anh vốn dĩ cho rằng mình có thể hạ quyết tâm không do dự giết chết Vũ Văn Bân, nhưng mà khi Vũ Văn Cao Dương cầu xin mình, anh mới ý thức được mình cũng không thể hạ quyết tâm. Lời nói trước khi chết của mẹ cứ quanh quẩn hết lần này đến lần khác ở trong đầu của anh, kêu anh đừng đi tìm người gia tộc Vũ Văn báo thù, nếu như mình giết Vũ Văn Bân, vậy thì có xem như là báo thù không?

Nhưng mà Vũ Văn Bân đã khiêu khích mình trước, lấy người thân của mình ra để uy hiếp mình, nếu như anh thả Vũ Văn Bân đi, chuyện này còn xảy ra lần nữa thì như thế nào đây?

Anh cũng không phải là mỗi giờ mỗi khắc đều có thể bảo vệ ở bên cạnh người thân mình, một khi Vũ Văn Bân lại làm ra loại chuyện đó, chỉ sợ là sẽ không may mắn giống như lần này.

Trong đầu của anh bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Tần Nhã, lại nhìn thấy khuôn mặt của Tiếu Tiếu, thậm chí là khuôn mặt của Tần Yên. Lại nhìn về phía Tần Đại Quang đang nằm ở một bên hôn mê bất tỉnh, lúc này toàn thân đều là vết thương nặng, trái tim của Dương Chấn dần dần trở nên cứng rắn.

“Tao đã cảnh cáo mày từ sớm, gia tộc Vũ Văn có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao cũng được, nhưng mà người ở bên cạnh của tao đều là vảy ngược của tao, ai động vào thì cũng phải chết!”

Dương Chấn cắn răng nói, rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm.

Mặt mũi Vũ Văn Bân tràn đầy sợ hãi, anh ta không ngờ tới mình đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Vũ Văn Cao Dương cũng đã cầu xin, vậy mà Dương Chấn lại không chịu buông tha cho anh ta.

“Dương Chấn, ba cầu xin con đừng giết Vũ Văn Bân, ba thật sự cầu xin con!” Vũ Văn Cao Dương lập tức gấp gáp, hét lớn lên. Nhưng mà Dương Chẩn không có bất cứ câu trả lời nào, trực tiếp cúp điện thoại, bước từng bước đi đến phía Vũ Văn Bân.

Cả người Vũ Văn Bân run rẩy kịch liệt, vừa lui ra phía sau vừa thấp thỏm lo âu, nói: “Dương Chấn, tôi là anh của cậu, cậu không thể giết tôi được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.