Chàng Rể Chiến Thần

Chương 530



CHƯƠNG 530: NGẢI LÂM ĐAU LÒNG

Vẻ mặt của Mã Tuân lập tức cứng đờ, không ngờ là Ngải Minh Húc lại muốn để anh ta một mình đi gánh chịu mọi thứ.

Mặc dù bản thân anh ta cũng định một mình gánh chịu tất cả, thế nhưng câu nói này từ trong miệng Ngải Minh Húc nói ra ý nghĩa lại khác biệt.

Rõ ràng là ý của Ngải Minh Húc không đơn giản chỉ bảo Mã Tuân gánh chịu tất cả như vậy mà còn muốn nhân cơ hội này chia rẽ Mã Tuân và Ngải Lâm.

“Ba, ba đang nói cái gì vậy?”

Ngải Lâm trực tiếp đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: “Chuyện này vốn do con mà bắt đầu, nếu như không phải Lâm Kiều khiêu khích, sao Mã Tuân lại ra tay với Điền Tân Vũ?”

“Nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm chuyện này thì cũng nên truy cứu con, nếu ba đã sợ nhà họ Điền như vậy thì giao con ra là được.”

Từ trước đến nay Ngải Lâm đều rất tùy hứng, nhưng cũng chưa từng nổi giận với Ngải Minh Húc lớn đến vậy.

Lúc này thế mà chống đối trước mặt mọi người, người nhà họ Ngải đều choáng váng.

“Ngải Lâm, nhanh đừng nói nữa, mau xin lỗi ba cô đi!”

“Đúng vậy, gia chủ cũng là vì muốn tốt cho cô, tên nhóc này giết người của nhà họ Điền, chắc chắn nhà họ Điền sẽ không buông tha cho anh ta.”

“Mặc dù mọi chuyện bắt đầu là do cô, nhưng cũng không phải cô muốn anh ta đi giết người. Bây giờ anh ta giết chết người của nhà họ Điền, cũng chỉ có thể để anh ta đến chấp nhận tất cả.”

“Nếu không nhà họ Điền trách tội thì nhà họ Ngải hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào, cô mau xin lỗi, nói với ba cô là tất cả mọi chuyện không liên quan đến cô.”

Người nhà họ Ngải mồm năm miệng mười khuyên, rõ ràng đều ủng hộ ý kiến của Ngải Minh Húc.

Mặc dù họ không quan tâm đến sống chết của Ngải Lâm, nhưng cô ta là người nhà họ Ngải, một khi nhà họ Điền truy cứu thì chắc chắn không chỉ là truy cứu một mình Ngải Lâm mà toàn bộ nhà họ Ngải đều sẽ bị liên lụy.

Vẻ mặt Ngải Lâm không thay đổi, khuôn mặt kiên định nói: “Nguyên nhân sự việc vốn dĩ bắt nguồn từ tôi, dựa vào cái gì muốn để vị hôn phu của tôi đi gánh chịu tất cả?”

Mặt mũi Ngải Minh Húc đầy tức giận, hoàn toàn bị chọc giận, giơ tay tát vào mặt Ngải Lâm một cái tát: “Con cái đứa con gái phản nghịch này, dám chống đối, xem ba có đánh chết cái đứa con gái phản nghịch mày này không?”

Trong mắt Ngải Lâm tràn đầy thất vọng, nhưng trên mặt lại không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chặp Ngải Minh Húc, mặc cho bàn tay đánh vào mặt của cô ta.

“Bốp!”

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Mã Tuân vẫn đứng bên cạnh Ngải Lâm bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, ngăn cản trước mặt Ngải Lâm.

Bàn tay của Ngải Minh Húc đánh mạnh vào mặt của anh ta.

Lúc này tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngải Lâm cũng ngây dại, cô ta không nghĩ tới, Mã Tuân vậy mà lại ngăn cản cái tái này cho mình.

“Mã Tuân!”

Ngải Lâm lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn thấy trên mặt Mã Tuân một dấu bàn tay rõ ràng, vẻ mặt đầy đau lòng.

Người khác không biết rõ thân phận của Mã Tuân nhưng cô ta lại vô cùng rõ ràng.

Ở biên giới phía Bắc, Mã Tuân cũng là một trong những nhân vật lớn quyền cao chức trọng, tất cả những thứ này đều là anh ta dùng mạng sống đổi lấy, thành tích lớn lao chói lọi, từ trước đến nay luôn là một sự tồn tại được người ta kính trọng và ngưỡng mộ, đã bao giờ bị tát chứ?

Lúc này ba mình lại đánh anh ta một bạt tai.

Chỉ thấy Mã Tuân vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Ngải Minh Húc, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Bác trai, cho dù bác muốn đánh thì người bác muốn đánh cũng nên là cháu.”

“Bác nói không sai, người là do cháu giết, nên để cháu tới gánh chịu tất cả, không có bất kì liên quan gì đến nhà họ Ngải.”

Câu nói này nói ra miệng, trong lòng Ngải Lâm run lên dữ dội, cô ta có thể cảm nhận được khi Mã Tuân nói ra câu nói này trong lòng khó chịu đến cỡ nào.

Những ngày này đến đây, Mã Tuân cố hết sức lấy lòng người nhà Ngải Lâm chính là vì để có được sự tán thành của nhà họ Ngải.

Bởi vì lần trước ở nhà họ Vương, Mã Tuân đã thể hiện thực lực hùng mạnh nên người nhà họ Ngải cũng không dám tỏ ra bất mãn gì, cũng rất khiêm nhường với Mã Tuân.

Nhưng hôm nay bởi vì Mã Tuân giết một người nhà họ Điền vì Ngải Lâm thì nhà họ Ngải lại dáng vẻ oai phong lẫm liệt, định vì việc nước mà quên tình nhà, đến cho nhà họ Điền một câu trả lời.

Mã Tuân vốn là một đứa trẻ mồ côi, từ khi với Ngải Lâm ở bên nhau thì cũng đã coi mình như một thành viên của nhà họ Ngải.

Thế nhưng bây giờ anh ta mới biết được nhà họ Ngải hoàn toàn không coi anh ta như người một nhà.

Đôi mắt Ngải Lâm đỏ hoe, trong lòng khó chịu vô cùng.

“Sao anh lại ngốc như vậy?”

Ngải Lâm đi lên trước, đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí sờ lên khuôn mặt của Mã Tuân, mắt đỏ hoe hỏi: “Có đau không?”

Mã Tuân miễn cưỡng cười: “Anh da thô thịt dày, một cái tát thôi mà, sao lại đau chứ?”

Nhưng Ngải Lâm cũng rất đau, trong lòng rất đau.

“Được, nếu cậu đã tự ý thức được bản thân mình thì còn không mau cút đi nhà họ Điền nhận tội?” Ngải Minh Húc xụ mặt tức giận nói, nhưng trong lòng cũng rất vui mừng.

Chỉ cần Mã Tuân gánh chịu tất cả mọi chuyện thì cho dù nhà họ Điền muốn ra tay với nhà họ Ngải cũng không có lý do thích hợp, dù sao người quả thật là do Mã Tuân giết.

“Ngải Lâm, em ở nhà chờ anh, anh đi giải quyết rắc rối.” Vẻ mặt Mã Tuân nghiêm túc nói.

Ngải Lâm cũng không thể chịu nổi nữa, hai hàng nước mắt giàn giụa tràn mi.

Đây là lần đầu tiên Mã Tuân nhìn thấy Ngải Lâm rơi lệ, lập tức có chút luống cuống, vội vã đưa tay giúp cô ta lau đi, vội vàng nói: “Em đừng khóc! Có anh Chấn ở đây anh sẽ không sao đâu.”

Ngải Lâm bỗng nhiên nhào vào lòng Mã Tuân, hai tay ôm thật chặt eo Mã Tuân, chảy nước mắt nói: “Người là anh giết nhưng cũng là vì em, nếu như em thật sự vứt bỏ không để ý đến anh thì sao có thể xứng với tình yêu của anh?”

“Anh muốn đi nhà họ Điền, được, em đi cùng anh.”

Ngải Lâm nói một cách nghiêm túc.

Trái tim Mã Tuân đập thình thịch, mặc dù giữa họ đã xác lập mối quan hệ yêu đương, cũng dự định cuối năm sẽ kết hôn, nhưng đây là lần đầu tiên hai người thân mật như thế, hơn nữa còn là Ngải Lâm chủ động bổ nhào vào lòng anh ta.

Anh ta bỗng nhiên cảm thấy cái tát vừa rồi phải chịu kia lại thoải mái như vậy.

“Ngải Lâm!”

Ngải Minh Húc thấy cảnh này thì tức giận đến toàn thân phát run, nổi giận gầm lên một tiếng: “Nếu như con dám bước ra khỏi nhà họ Ngải một bước thì từ nay về sau nhà họ Ngải sẽ không có một người như con nữa.”

Ngải Lâm rời khỏi lòng Mã Tuân, vẻ mặt tự giễu nở nụ cười: “Trong mắt ba, hạnh phúc của đứa con gái này không quan trọng như vậy sao?”

“Con là muốn cắt đứt quan hệ cha con với ba?”

Ngải Lâm có cảm giác hồn bay phách lạc, bỗng nhiên có chút cảm giác nghẹt thở.

“Chỉ cần con dám rời đi cùng tên khốn kiếp này thì ba sẽ cắt đứt quan hệ cha con với con.” Ngải Minh Húc giận dữ hét lên.

Người nhà họ Ngải đều vội vàng thuyết phục, rõ ràng rất là lo lắng.

Cũng không phải thật sự lo lắng cho Ngải Lâm mà là sợ Ngải Lâm đi chuyến này sẽ thừa nhận chuyện Điền Tân Vũ chết cũng có liên quan đến cô ta, đến lúc đó nhà họ Điền chắc chắn sẽ không buông tha cho nhà họ Ngải.

Mã Tuân cũng có chút cảm động, vội vàng nói: “Ngải Lâm, em nghe anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh là được, anh nhất định sẽ không sao.”

Từ trước đến nay Ngải Lâm luôn là một người phụ nữ có lập trường, chuyện cô ta đã quyết định thì sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Chỉ thấy cô ta lắc đầu: “Em nhất định phải đi cùng anh, đây là nguyên tắc.”

“Tốt, rất tốt, nếu con đứa con gái phản nghịch này đã muốn rời khỏi đây thì cút đi ngay! Bây giờ cút đi cho ba!”

“Từ nay về sau, mọi chuyện của con không còn bất kì liên quan gì đến nhà họ Ngải nữa.”

Ngải Minh Húc trực tiếp gầm thét.

Ngải Lâm tự giễu cười một tiếng, lắc đầu, vẻ mặt mất mát nói: “Ba yên tâm đi, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không liên luỵ đến nhà họ Ngải, chỉ là con hi vọng ba đừng hối hận với quyết định này.”

Dứt lời cô ta chủ động nắm tay Mã Tuân nói: “Chúng ta đi!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.