Chàng Rể Chiến Thần

Chương 547



CHƯƠNG 547: MẸ CON KHÔNG CÓ

Thấy Dương Chấn đi về phía mình, Vũ Văn Cao Dương mặt mày tràn đầy sự vui sướng.

Chỉ là, Dương Chấn đi tới bên cạnh anh ta, lạnh giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, Vũ Văn Bân, bây giờ đang ở đâu?”

Từ sau lần trước Vũ Văn Bân bị một ông lão mặc trang phục nhà Đường cứu đi thì Dương Chấn luôn tâm thần bất an, hơn nữa không nói tới việc Vũ Văn Bân bắt buộc phải chết, chỉ là Vũ Văn Bân nói cho anh biết một bí mật liên quan tới mẹ của Dương Chấn, Dương Chấn cũng phải tìm được Vũ Văn Bân.

Nét cười trên mặt của Vũ Văn Cao Dương bỗng chốc cứng đờ, vốn dĩ tưởng có thể nhận cơ hội nói chuyện với Dương Chấn, thay đổi một chút quan hệ giữa hai người, không ngờ Dương Chấn mở miệng thì hỏi Vũ Văn Bân.

“Ta cũng không biết.”

Trầm mặc hồi lâu, Vũ Văn Cao Dương lắc đầu nói.

“Không biết sao?”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Ông là thật sự không biết, hay là không muốn để tôi biết?”

Anh đương nhiên sẽ không tin, Vũ Văn Cao Dương lại không biết tung tích của Vũ Văn Bân.

Cho dù thật sự không biết, vậy chắc chắn cũng biết một ít bí mật liên quan tới Vũ Văn Bân.

“Dương Chấn, ta là thật sự không biết nó đang ở đâu.”

Vũ Văn Cao Dương vội vàng đảm bảo, sau đó lại nói: “Có lẽ, là ở nhà họ Tào!”

Nhà họ Tào, cũng chính là gia tộc của mẹ Vũ Văn Bân, hoàng tộc của Cửu Châu trước kia, có điều hiện nay bởi vì lụi bại, đã bị ép rời hoàng tộc của Cửu Châu, trở thành vương tộc của Cửu Châu.

Cho dù như thế, địa vị của nhà họ Tào ở nước Cửu Châu, cũng không phải là loại gia tộc có cấp bậc như Yên Đô Bát Môn này có thể so bì.

“Ông thật sự tưởng lôi nhà họ Tào ra thì tôi không dám tới nhà họ Tào tìm người hay sao?”

Dương Chấn mỉm cười châm chọc, khinh thường nói: “Vốn tôi tưởng, ông đối với thân phận của tôi rất rõ ràng, bây giờ xem ra, sợ rằng cái ông biết cũng chỉ là cái lông tơ thôi.”

Nước Cửu Châu, tổng cộng có chín châu vực lớn, năm hoàng tộc lớn và bốn vương tộc lớn, phân chia trấn thủ một châu vực lớn, nhưng ngoài chín châu vực lớn ra, còn có bốn biên giới lớn ở đông tây nam bắc.

So sánh mà nói, bốn biên giới lớn mới là địa phương nắm giữ thực quyền, Dương Chấn thân là người thủ hộ biên giới phía Bắc trước kia, chính là người có quyền thế lớn nhất ở biên giới phía Bắc.

So sánh với gia chủ của hoàng tộc và vương tộc, thân phận của Dương Chấn không hề kém bọn họ, thậm chí lớn hơn.

Tuy Dương Chấn đã rời khỏi biên giới phía Bắc, nhưng tới bây giờ, biên giới phía Bắc vẫn giữ vị trí của người thủ hộ cho Dương Chấn, bởi vì ở trong lòng của chiến sĩ biên giới phía Bắc, Dương Chấn chính là một vị thần không thể vượt qua được.

Ngoài Dương Chấn, không có ai có tư cách thừa kế chức vị của người thủ vệ biên giới phía Bắc.

Nếu như Dương Chấn thật sự phải tới nhà họ Tào một chuyến, chỉ cần nhà họ Tào biết thân phận của Dương Chấn, cho dù là chủ nhân của nhà họ Tào, cũng phải đích thân tới nghênh đón.

Vũ Văn Cao Dương biết thân phận người thủ hộ biên giới phía Bắc của Dương Chấn, lại không rõ, địa vị của người thủ hộ biên giới phía Bắc có thể đè bẹp chủ nhân của năm hoàng tộc lớn.

“Dương Chấn, con nghĩ nhiều rồi, ta không có ý khác, là thật sự không biết Vũ Văn Bân bây giờ đang ở nơi nào.”

Vũ Văn Cao Dương bị Dương Chấn nhìn thấu tâm tư, cũng không ngại, vẫn mang vẻ thật sự không biết tung tích của Vũ Văn Bân.

Thần sắc của Dương Chấn dần lạnh, nheo mắt nói: “Nếu ông đã không bằng lòng, vậy tôi chỉ đành đích thân tới nhà họ Tào một chuyến rồi.”

Vũ Văn Cao Dương nhíu mày: “Con chắc sẽ không thật sự muốn tới nhà họ Tào đâu nhỉ?”

“Tôi bắt buộc phải tìm được Vũ Văn Bân!”

Dương Chấn mặt mày kiên định.

Đối với bất kỳ ai muốn làm nguy hại tới người thân của anh, đều bắt buộc phải chết.

Vũ Văn Bân, bắt buộc phải chết!

Nhưng so với việc lấy đi tính mạng của Vũ Văn Bân, Dương Chấn càng muốn biết bí mật liên quan tới mẹ của anh từ trong miệng của Vũ Văn Bân hơn.

“Nhà họ Tào tuy đã bị ép rời danh sách hoàng tộc, nhưng tổ thượng của nhà họ Tào, suy cho cùng vẫn mang huyết mạch hoàng tộc, lạc đà gầy chết to hơn ngựa, con tới nhà họ Tào, không khác gì châu chấu đá xe.”

Vũ Văn Cao Dương mặt mày ngưng trọng nói: “Ta biết Vũ Văn Bân từng làm rất chuyện có lỗi với con, con cho dù giết nó, cũng là điều tất nhiên.”

“Chỉ là, ta hy vọng con có thể nể tình nó là anh trai cùng ba khác mẹ của con, tha cho nó một mạng, coi như ta cầu xin con!”

“Nếu như nói, có thể dùng tính mạng của ta, tới đổi lại cái bắt tay làm hòa giữa hai anh em các con, ta bằng lòng đi chết ngay!”

Vũ Văn Cao Dương vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

Dương Chấn lại không có động thái gì, vẫn vẻ mặt tràn ngập thù oán, lạnh giọng nói: “Ông có hơi đánh giá mình quá cao rồi nhỉ? Nếu tôi thật sự muốn ông chết, ông còn có thể sống tới bây giờ sao?”

“Ông biết không? Ông nên cảm ơn mẹ của tôi, nếu như không phải bà ấy trước khi mất, ép tôi thề độc, ngày đầu tiên tôi từ biên giới phía Bắc trở về, nơi đầu tiên tôi tới sẽ không phải là Cửu Châu, mà là gia tộc Vũ Văn ở Yên Đô!”

Lời lẽ của Dương Chấn đã tràn ngập sát ý mãnh liệt.

Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhưng ông ta tin, những điều Dương Chấn nói là thật.

Với thực lực mà hiện nay Dương Chấn thể hiện ra, quả thực có thể tiêu diệt gia tộc Vũ Văn.

Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã một trận, con trai ưu tú như vậy, vậy mà bị ông ta đuổi khỏi gia tộc.

Ông ta bỗng nhiên nghĩ, nếu như năm đó ông ta không có đuổi Dương Chấn ra khỏi gia tộc, vậy thì bây giờ, địa vị của gia tộc Vũ Văn, chắc vượt qua Yên Đô Thất Môn còn lại rồi nhỉ?

Chỉ là, không có nhiều cái nếu như như vậy.

“Con nói cho ta biết, rốt cuộc muốn như nào mới có thể tha cho Vũ Văn Bân một con đường sống?”

Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên mặt mày nghiêm túc hỏi.

Dương Chấn không chút do dự mà lắc đầu: “Không có bất kỳ cơ hội thương lượng nào cả, anh ta bắt buộc phải chết!”

Vũ Văn Bân không những muốn giết anh, muốn động thủ với người bên cạnh anh, còn bởi vì năm đó Dương Chấn và mẹ bị đuổi khỏi gia tộc, là bởi vì mẹ của Vũ Văn Bân.

Vũ Văn Cao Dương nhìn ra sự kiên định trong ánh mắt của Dương Chấn, càng thêm chắc chắn, không thể để Dương Chấn và Vũ Văn Bân gặp nhau nữa.

Nếu không, khi gặp mặt, giữa Dương Chấn và Vũ Văn Bân, chắc chắn sẽ chết một người.

Bất luận là người nào chết rồi, đối với ông ta mà nói, đều là đau khổ.

Vũ Văn Cao Dương không tiếp tục khuyên can nữa, mà mở miệng nói: “Nếu như có thể, ta hy vọng có một ngày, con có thể dẫn Tiểu Nhã và Tiếu Tiếu tới gia tộc Vũ Văn.”

Nói rồi, ông ta xoay người đi về phía chiếc xe Rolls Royce dáng dài kia.

Thấy cơ thể của Vũ Văn Cao Dương dường như có hơi khom, trong ánh mắt của Dương Chấn không có một chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lẽo.

“Trên người mẹ tôi, rốt cuộc có bí mật gì?”

Mắt thấy Vũ Văn Cao Dương sắp lên xe rồi, Dương Chấn bỗng mở miệng hỏi.

Từ khi Vũ Văn Bân suýt nữa bị anh giết, khi nói bản thân biết một bí mật của mẹ Dương Chấn, chuyện này luôn quấn quanh trong tim Dương Chấn.

Anh không biết, Vũ Văn Bân là vì để sống, mới nói linh tinh, hay là nói, mẹ của anh, thật sự có bí mật gì đó.

Vũ Văn Cao Dương vừa chuẩn bị nhấc chân lên xe, bỗng chốc cứng đờ, cơ thể run rẩy dữ dội.

“Là ai nói với con, mẹ con có bí mật?” Vũ Văn Cao Dương xoay người, cố tỏ ra trấn định hỏi.

Nhưng Dương Chấn lại nhìn ra cảm xúc của Vũ Văn Cao Dương có hơi kích động, trong ánh mắt nhìn anh, dường như còn mang theo vài phần tức giận.

“Vũ Văn Bân nói cho tôi biết.” Dương Chấn thành thật đáp.

Vũ Văn Cao Dương không nói chuyện, chỉ nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân.

Lát sau, ông ta mới mở hai mắt ra, lần này, ánh mắt của ông ta lần nữa khôi phục sự bình tĩnh, nhìn Dương Chấn mà lắc đầu: “Mẹ con, không có bất kỳ bí mật gì cả!”

Nói rồi, ông ta trực tiếp xoay người chui vào trong xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.