Chàng Rể Chiến Thần

Chương 548



CHƯƠNG 548: TẦN NHÃ BỊ GIỄU CỢT

Từ phản ứng của Vũ Văn Cao Dương, Dương Chấn đã biết được đáp án, liên quan tới mẹ của anh, quả thật có một bí mật.

Mà Vũ Văn Cao Dương, cũng biết.

Mắt thấy xe ô tô của Vũ Văn Cao Dương sắp rời đi, Dương Chấn bỗng đi tới trước, nghiến răng nói: “Chỉ cần ông bằng lòng nói cho tôi biết bí mật này, tôi có thể đáp ứng ông, tha cho Vũ Văn Bân một con đường sống.”

Đây là sự thỏa hiệp của Dương Chấn, đối với anh mà nói, chỉ cần có thể làm rõ bí mật của mẹ anh, cho dù tha cho Vũ Văn Bân một con đường sống, thì sao chứ?

Vũ Văn Cao Dương quả nhiên đã động lòng, chỉ là mặt mày đều là sự do dự.

Ông ta càng do dự, Dương Chấn càng muốn biết bí mật này.

Chỉ là, rất nhanh, sự do dự trên mặt Vũ Văn Cao Dương bỗng biến mất, ông ta mang vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Chấn lắc đầu nói: “Ta nói rồi, mẹ con không có bất kỳ bí mật gì cả!”

Nói rồi, chiếc xe từ từ rời khỏi.

Dương Chấn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mãi tới khi chiếc xe của Vũ Văn Cao Dương đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của anh, anh mới đỏ mắt nói: “Tôi nhất định sẽ biết bí mật này!”

Trước đó khi Vũ Văn Bân suýt nữa bị anh giết, vì để sống, đã nói với Dương Chấn, anh ta biết bí mật liên quan tới mẹ của Dương Chấn.

Vốn dĩ, Dương Chấn vẫn là nghi ngờ.

Nhưng phản ứng vừa rồi của Vũ Văn Cao Dương, khiến anh chắc chắn, mẹ của anh, quả thật có một bí mật rất lớn, hơn nữa bí mật này, người biết không nhiều.

“Có lẽ, ông ta thật sự không biết, Vũ Văn Bân đang ở đâu!”

Dương Chấn tự an ủi chính mình.

Vũ Văn Cao Dương không phải là Vũ Văn Bân, anh có thể giết Vũ Văn Bân, nhưng không thể có bất kỳ sát ý nào với Vũ Văn Cao Dương, anh từng thề độc, cả đời này sẽ không tìm Vũ Văn Cao Dương trả thù.

“Chồng, anh không sao chứ?”

Dương Chấn vừa đi tới cửa, giọng nói của Tần Nhã vang lên.

Rõ ràng, cô luôn đợi ở cửa biệt thự, rõ ràng là không yên tâm về Dương Chấn.

Dương Chấn không muốn để Tần Nhã nhìn ra cảm xúc sa sút của mình, khẽ mỉm cười lắc đầu: “Chồng của em có thể có chuyện gì chứ?”

Anh đi lên mấy bước, nắm tay của Tần Nhã đi vào trong nhà.

Chỉ có khi nắm tay người phụ nữ này, anh mới có thể bình tĩnh được.

Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng hôm sau, Tần Nhã đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác.

Mà Dương Chấn, cũng rời khỏi nhà, đi tới tập đoàn Nhạn Chấn.

“Chủ tịch!”

Tầng trên cùng của trụ sở chính tập đoàn Nhạn Chấn, phòng làm việc của tổng giám đốc, Lạc Khải đích thân pha một ly trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, đưa cho Dương Chấn.

“Thoát khỏi sự quản lý của gia tộc Vũ Văn, tập đoàn Nhạn Chấn chắc không có phiền phức gì chứ?”

Dương Chấn nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm, nhìn Lạc Khải hỏi.

Lạc Khải vội nói: “Phiền phức lớn ngược lại không có, bây giờ chỉ là một ít phiền phức nhỏ, đều ở phương diện cạnh tranh, tôi ngược lại có thể ứng phó.”

“Nói nghe thử! Xem xem tôi có thể ra chút sức không.” Dương Chấn nói.

Mặc kệ như thế nào, tập đoàn Nhạn Chấn đều là tưởng niệm duy nhất mà mẹ để lại anh ở trên thế gian này, anh nếu đã tới rồi, có thể tập đoàn Nhạn Chấn xử lý một chút phiền phức thì tốt quá rồi.

“Tôi đã nhìn trúng một miếng đất ở ngoại ô phía nam Yên Đô, định ở đó xây dựng một thành trong thành gói gọn ở ăn uống vui chơi mua sắm, sau này sẽ kêu gọi nhiều nhãn hàng xa xỉ phẩm lớn vào trong buôn bán.”

“Sau này lấy thành trong thành làm trung tâm, ngày sau sẽ ở chín châu vực lớn, đều xây một thành trong thành hoàn hảo như vậy.”

“Những cái này chỉ là ý tưởng ban đầu của tôi, ngay cả tên tôi cũng nghĩ xong rồi, gọi là Cửu Châu Thành.”

“Tôi định dùng thời gian năm năm, ở trong nước xây dựng chín tòa Cửu Châu Thành, sau đó nữa, tôi muốn khiến Cửu Châu Thành trải khắp thế giới.”

“Tới lúc đó, mỗi Cửu Châu Thành, đều sẽ xây một tòa cao ốc mang dấu mốc, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ tọa lạc ở tầng trên cùng của tòa cao ốc này.”

“Sau này, tôi muốn khiến toàn thế giới đều biết tập đoàn Nhạn Chấn!”

Lạc Khải khua tay múa chân, càng nói càng kích động, hướng đi của ông ta cũng rất rõ ràng, hiển nhiên là sau khi suy nghĩ nghiêm túc, mới có những suy nghĩ này.

“Chủ tịch, tôi có phải là suy nghĩ hão huyền quá rồi không?”

Lát sau, Lạc Khải mới hoàn hồn lại, bản thân giống như càng nói càng không đáng tin vậy.

Ai biết Dương Chấn nghe rồi lại thấy rất thú vị, mỉm cười nói: “Sao lại là suy nghĩ hão huyền chứ? Suy nghĩ của ông rất tốt, tôi rất hài lòng, ông nói tiếp!”

Nghe vậy, Lạc Khải bỗng rất vui sướng, lại bắt đầu nói cho Dương Chấn.

Tròn hai tiếng, Lạc Khải thậm chí còn mở máy chiếu lên, báo cáo một lượt về bản kế hoạch của mình cho Dương Chấn.

“Ý tưởng này của ông rất tốt, ở mảng kinh doanh này, tôi còn xa không bằng ông, ông chỉ cần nói cho tôi biết, bây giờ ngoài miếng đất đó ra, còn có vấn đề gì lớn không?” Dương Chấn hỏi.

Lạc Khải có hơi ngại mà gãi gãi đầu, sau đó nói tiếp: “Tiền! Dựa theo kế hoạch của tôi, thời gian 5 năm, muốn ở trong nước xây dựng được chín Cửu Châu Thành, chi phí cần thiết sẽ rất lớn.”

“Lấy tài lực của tập đoàn Nhạn Chấn, muốn hoàn thành Cửu Châu Thành trong nước, sợ rằng độ khó rất lớn.”

Lời của ông ta vừa dứt, Dương Chấn thuận tay lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen, ném cho Lạc Khải, mở miệng nói: “Đây là thẻ đen đỉnh cấp do ngân hàng thế giới phát hành, bên trong có 150 nghìn tỷ, ngoài con số này ra, còn có hạn ngạch 150 nghìn tỷ, ông dùng trước, không đủ thì nói tiếp với tôi.”

Nghe vậy, Lạc Khải mặt mày đờ đẫn, ông ta vốn tưởng, tập đoàn Nhạn Chấn chính là tư sản duy nhất của Dương Chấn.

Bây giờ, Dương Chấn thuận tay ném cho ông ta một chiếc thẻ đen đỉnh cấp do ngân hàng thế giới phát hành, điều quan trọng nhất là trong thẻ còn có 150 nghìn tỷ.

Mấu chốt là dùng hết 150 nghìn tỷ, còn có hạn ngạch 150 nghìn tỷ nữa.

Cũng tức là nói, Dương Chấn thuận tay cho ông ta 300 nghìn tỷ, dùng để hoàn thành việc xây dựng Cửu Châu Thành.

“Còn không đủ sao?”

Thấy Lạc Khải không nói chuyện, Dương Chấn nhíu mày, mở ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một đống thẻ ngân hàng, loại nào cũng có.

“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!”

Lạc Khải bị dọa giật mình, kích động nói: “Có khoản tiền này, cộng thêm tư sản của tập đoàn Nhạn Chấn, cho tôi thời gian ba năm, tôi bảo đảm xây xong chín Cửu Châu Thành ở trong nước.”

Bây giờ, Lạc Khải đối với Dương Chấn là phục sát đất, tập đoàn Nhạn Chấn có tư sản chục nghìn tỷ không nói, thuận tay còn có thể lấy ra chiếc thẻ đen có hạn ngạch 150 nghìn tỷ, trong tài khoản còn có 150 nghìn tỷ.

Tài sản cá nhân của Dương Chấn, sợ rằng đã vượt qua một số những người giàu có nhất trên bảng xếp hạng của Forbes.

Tới tầng thứ này của Lạc Khải, ông ta tự nhiên rõ, trên thế giới còn có rất nhiều người giàu có đỉnh tiêm chân chính, không ở trên bảng xếp hạng của Forbes, Dương Chấn chính là kiểu người này.

“Chủ tịch, buổi chiều chính là buổi đấu giá mảnh đất ở ngoại ô phía nam kia, cậu muốn đi tham gia không?” Lạc Khải cẩn thận hỏi.

Dương Chấn tuy cho ông ta một khoản tiền lớn, nhưng muốn lấy được miếng đất ở ngoại ô phía nam đó, độ khó không nhỏ, Dương Chấn nếu như có thể ra mặt thì quá tốt.

“Được, vậy tôi đi cùng ông một chuyến.” Dương Chấn đáp ứng.

Lạc Khải nếu đã nói rồi, người cạnh tranh miếng đất đó rất nhiều, đối với Lạc Khải mà nói, muốn lấy được miếng đất đó, có lẽ sẽ tốn rất nhiều sức lực.

Nếu như anh đích thân ra mặt, chắc có thể tránh một số phiền phức không cần thiết.

Buổi trưa, Dương Chấn là cùng đi ăn cơm với Lạc Khải.

Sau bữa trưa, Dương Chấn theo Lạc Khải tới khách sạn lớn của Yên Đô, nơi tổ chức đấu giá là ở đây.

Buổi đấu giá bắt đầu lúc ba giờ chiều, Dương Chấn và Lạc Khải 2h40p’ đã tới.

“Chủ tịch, đó không phải là chị dâu sao?”

Hai người vừa tới cửa khách sạn, Lạc Khải bỗng chỉ vào cửa khách sạn, kinh ngạc hỏi.

Dương Chấn ngoảnh đầu nhìn, thì nhìn thấy Tần Nhã cũng ở đây, bên cạnh còn có một đôi tình nhân.

Chỉ là, cô gái ngược lại rất trẻ trung, tuổi tác tương đương với Tần Nhã, nhưng cô ta lại khoác tay một người trung niên, vẻ mặt đắc ý, khi nhìn sang Tần Nhã, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Dương Chấn không biết Tần Nhã sao lại ở đây, vì thế căn dặn Lạc Khải: “Ông vào trong trước đi!”

“Được!” Lạc Khải xoay người đi vào hội trường.

Dương Chấn còn chưa đi tới thì nghe thấy giọng nói châm chọc của cô gái yêu diễm đó cất lên: “Tần Nhã, tập đoàn Tam Hòa chỉ là một công ty nhỏ, sao lại có tư cách cạnh tranh với những công ty lớn của Yên Đô chứ?”

“Với cả, không có thiệp mời, căn bản không vào được, cô tới cũng uổng công, hà tất phải vậy? Tôi khuyên cô vẫn là về quê sống đi, Yên Đô không phải là nơi ai cũng có tư cách để tới!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.