Chàng Rể Chiến Thần

Chương 549



CHƯƠNG 549: TÔI LÀ BA CẬU

Nghe thấy lời của cô gái yêu diễm, sắc mặt của Tần Nhã rất là khó coi, lạnh giọng nói: “Tôi có tư cách tới Yên Đô hay không, có liên quan gì tới cậu chứ?”

“Đương nhiên không liên quan, tôi đây không phải cũng là lo lắng cậu tự lừa mình dối người, khuyên nhủ cậu một phen trước hay sao?”

Cô gái yêu diễm cười ha hả nói: “Tôi chỉ là lòng thẳng miệng mau, Tần Nhã cậu đừng tính toán với tôi!”

Cô gái yêu diễm tên là Lưu Điềm, là bạn đại học của Tần Nhã, người bản địa của Yên Đô.

Trước kia lúc ở đại học, còn là bạn cùng ký túc đại học với Tần Nhã, đối với dung mạo rất là để ý, không trang điểm thì không thể rời khỏi ký túc.

Gần như mỗi ngày, thời gian tiêu tốn cho việc trang điểm thôi, ít nhất cũng phải hai tiếng.

Không những như thế, còn tự cảm thấy hài lòng về bản thân, tóm lại cảm thấy mình mới là người đẹp nhất.

Cho nên đối với Tần Nhã đẹp tự nhiên thì luôn tồn tại tâm lý đố kỵ trong lòng, bất cứ chuyện gì đều muốn so với Tần Nhã.

“Tần Nhã, nghe nói cậu đã kết hôn rồi hả? Còn có con?”

“Cậu thật sự quá không ý tứ rồi, nói thế nào, đều là chị em tốt bốn năm đại học, cậu kết hôn đều không mời tôi.”

“Nếu như không phải là tôi từ trong miệng người khác biết cậu đã kết hôn thì tôi đều không biết đó!”

Lưu Điềm rõ ràng không có ý tốt, trong ánh mắt còn có vài phần châm chọc, cười híp mắt hỏi: “Tôi nghe người khác nói, chồng của cậu là một kẻ ở rể, ăn uống đều phải dựa vào cậu nuôi? Sẽ không phải là thật chứ?”

Tần Nhã vừa muốn giải thích, Lưu Điềm lại nói tiếp: “Đúng rồi Tần Nhã, suýt nữa quên giải thích cho cậu, người này là Tôn Quảng vị hôn phu của tôi, anh ấy là người của nhà họ Tôn, một trong Yên Đô Bát Môn!”

Tôn Quảng nhìn trông tới 40 tuổi rồi, tuy tuổi tác không phải là rất lớn, nhưng đã hói rồi, mặt mày bóng nhẫy, thoát nhìn là biết phóng túng quá độ.

Lúc này, một đôi mắt lờ đờ, đang nóng hừng hực nhìn chằm chằm Tần Nhã.

“Xin chào, người đẹp!”

Tôn Quảng chủ động chìa một tay về phía Tần Nhã.

Lông mày của Tần Nhã nhíu lại, không có chìa tay, mà nhàn nhạt nói: “Xin chào!”

Thấy Tần Nhã không có chìa tay ra, trong ánh mắt của Tôn Quảng vụt qua một tia không vui, nheo mắt nói: “Người đẹp, nhà họ Tôn tôi ở Yên Đô, vẫn là có quyền nói chuyện rất lớn, nếu như cô có chỗ nào cần tôi giúp, cứ việc mở miệng.”

Sau đó, ông ta lại bổ sung: “Dù sao, cô với vị hôn thê của tôi là bạn học.”

Sắc mặt của Lưu Điềm lúc này mới dễ nhìn hơn, rất là thân mật ôm cánh tay của Tôn Quảng, nũng nịu nói: “Chồng, anh thật tốt!

Moa!”

Nói rồi, còn hôn một cái vào gương mặt bóng nhẫy của Tôn Quảng.

“Tần Nhã, tôi nói cho cậu biết, hôm nay chồng tôi tới, chính là đại diện cho nhà họ Tôn tới, ngoại ô phía nam Yên Đô có một miếng đất, hôm nay sẽ tiến hành đấu giá, nghe nói giá khởi điểm đã tới sáu nghìn tỷ, chồng tôi ắt phải có được.”

Lưu Điềm mang dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay.

“Vậy chúc hai người may mắn!”

Tần Nhã vốn dĩ còn muốn tranh luận, nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên không muốn tranh luận gì với loại phụ nữ này.

“Vợ!”

Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.

Khi Tần Nhã nhìn thấy Dương Chấn, mặt mày kinh ngạc: “Chồng, anh sao lại tới rồi?”

“Anh tới tham gia buổi đấu giá miếng đất ở ngoại ô phía nam Yên Đô.”

Dương Chấn mỉm cười nói.

Tần Nhã hơi có chút ngạc nhiên, bởi vì vừa rồi, Lưu Điềm nói Tôn Quảng chính là đại diện nhà họ Tôn tới đấu giá miếng đất này.

“Tần Nhã, anh ta chính là ông chồng ở rể đó của cậu sao?”

Lưu Điềm bỗng mang vẻ muốn cười lại nín mà chỉ vào Dương Chấn hỏi.

Tần Nhã nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Điềm, sau đó khoác tay của Dương Chấn: “Anh ấy chính là chồng của tôi, có vấn đề không?”

“Phụt!”

Lưu Điềm cuối cùng vẫn không có nhịn được, bật cười thành tiếng.

Dáng vẻ vừa cố nhịn cười, vừa mở miệng nói: “Chồng của cậu thật là một kẻ ra vẻ, anh ta nói anh ta là tới đấu giá miếng đất ở ngoại ô phía nam.”

“Lẽ nào anh ta không biết, giá khởi điểm của miếng đất đó đã ở mức sáu nghìn tỷ sao?”

“Cậu ngay cả thiệp mời của buổi đấu giá cũng không có, mà anh ta ăn uống đều phải dựa vào cậu nuôi, anh ta lấy cái gì mà đi đấu giá miếng đất đó?”

“Vốn dĩ tôi nghe người khác nói chồng của cậu là một phế vật, còn có hơi nghi ngờ, lấy ánh mắt của Tần Nhã, sao có thể nhìn trúng một tên phế vật chứ? Hôm nay gặp được, quả nhiên như vậy.”

Nói xong, Lưu Điềm không nhịn được mà cười lớn, nụ cười rất là khoa trương.

Dương Chấn nhíu mày, nheo mắt nhìn Lưu Điềm.

Tần Nhã cũng mang vẻ âm trầm, mặt mày không vui nói: “Lưu Điềm, niệm tình bạn học, tôi không tính toán với cậu, nhưng cậu không thể sỉ nhục chồng của tôi, cậu bây giờ lập tức xin lỗi anh ấy!”

Vừa rồi, Lưu Điềm nói nhiều như vậy, Tần Nhã đều có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ Lưu Điềm sỉ nhục Dương Chấn, cô không nhịn được.

“Tôi đây có nói gì sai, dựa vào đâu mà phải xin lỗi?”

Lưu Điềm cũng không diễn nữa, cười lạnh một tiếng: “Tần Nhã, cậu có phải là ngốc rồi không? Kêu tôi xin lỗi một tên phế vật?”

Tần Nhã đều sắp tức điên rồi.

“Vợ, em bây giờ có phải là muốn tát cô ta một cái không?” Dương Chấn bỗng hỏi.

Tần Nhã vô thức gật đầu, nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, vội nói: “Dương Chấn, anh đừng làm bừa…”

“Bốp!”

Chỉ là lời cô nói ra khỏi miệng đã muộn rồi, Dương Chấn vào khoảnh khắc cô gật đầu, đã xông về phía Lưu Điềm, tát một cái vào miệng Lưu Điềm.

“Anh, đồ khốn kiếp, vậy mà dám đánh tôi!”

Miệng của Lưu Điềm rỉ ra một ít máu, mặt mày không dám tin mà chỉ vào Dương Chấn tức giận nói.

Dương Chấn nhàn nhạt nói: “Miệng của cô quá bẩn, trước tiên cho cô một bài học nho nhỏ, nếu như còn dám tái phạm, vậy thì chỉ có thể cho cô bài học lớn hơn.”

Lưu Điềm vừa muốn nổi điên, bỗng chạm vào ánh mắt chứa đầy sát ý của Dương Chấn, cô ta bị dọa lập tức nín lời chưa nói ra khỏi miệng lại, trong ánh mắt còn có vài phần sợ hãi.

“Chồng, anh ta đánh em!”

Lưu Điềm ôm cánh tay của Tôn Quảng, khóc lóc nói.

Trên mặt Tôn Quảng không có một tia gợn sóng, nheo mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn, giọng điệu dửng dưng nói: “Oắt con, cậu đánh người phụ nữ của tôi, tôi muốn một lời hợp lý từ cậu, không quá đáng chứ?”

“Ông muốn lời hợp lý gì?” Dương Chấn lạnh giọng hỏi.

Ánh mắt tà ác của Tôn Quảng liếc nhìn Tần Nhã, ý vị thâm trường nói: “Để người phụ nữ của cậu bồi tôi một đêm, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Chồng, anh ta đã đánh vị hôn thê của anh, anh sao có thể làm như vậy?” Lưu Điềm mặt mày khó tin.

“Im miệng!”

Tôn Quảng tức giận quát một tiếng, dọa cho Lưu Điềm cả người run nhẹ, không dám nói gì nữa, mặt mày vô cùng ủy khuất.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tần Nhã, Tôn Quảng đã động sắc tâm, bây giờ Dương Chấn đã tát Lưu Điềm, vừa hay là cơ hội của Tôn Quảng.

“Ông đây là đang tìm chết!”

Trong ánh mắt của Dương Chấn lóe lên sát cơ, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên ông, vẫn là gọi điện cho Tôn Húc trước đi.”

“Cậu biết gia chủ của chúng tôi sao?” Tôn Quảng hơi nhíu mày.

“Tôi không chỉ quen biết đơn giản với gia chủ của các ông như vậy đâu, ông ta còn từng quỳ dưới đất xin tha với tôi.” Dương Chấn thành thật nói.

“Oắt con, cậu chết chắc rồi, dám sỉ nhục gia chủ của nhà họ Tôn chúng tôi, nhà họ Tôn sẽ không tha cho cậu.” Tôn Quảng tức giận nói.

Ông ta đương nhiên sẽ không tin lời Dương Chấn.

“Vậy sao?”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, bỗng rút điện thoại ra: “Nếu ông đã không tin, vậy tôi đích thân gọi điện cho Tôn Húc.”

Nói rồi, không đợi Tôn Quãng nói chuyện, Dương Chấn đã ấn gọi cho Tôn Húc.

“Oắt con, cậu thật là biết diễn, tôi ngược lại muốn xem thử, cậu có thể gọi điện được cho gia chủ của chúng tôi không.”

Tôn Quảng cũng không khẩn trương, cười híp mắt nói: “Cậu đừng nói với tôi mấy cái câu ngu ngốc như Tôn gia chủ không nghe máy nha.”

Cuộc gọi liên tiếp vang lên vài tiếng tút tút, Tôn Húc đều chưa có nghe máy.

“Oắt con, đừng diễn nữa, gia chủ của chúng tôi sao có thể quen biết với một tên ở rể chứ? Tôi khuyên cậu vẫn là ngoan ngoãn để người phụ nữ của cậu bồi tôi một đêm là được rồi, nếu không thiếu cái tay cái chân rồi, vậy thì không ổn rồi.”

Tôn Quảng mặt mày châm chọc nói.

Dương Chấn có hơi bất lực, không ngờ Tôn Húc vậy mà dám không nghe điện thoại của anh, có lẽ thật sự là có chuyện gì rồi!

Lời của Tôn Quảng vừa dứt, điện thoại của Dương Chấn bỗng reo lên.

Dương Chấn cầm lên nhìn, chính là cuộc gọi lại của Tôn Húc, anh thâm ý nhìn Tôn Quảng nói: “Điện thoại của gia chủ các ông.”

“Diễn! Tiếp tục diễn! Tôi xem cậu diễn.” Tôn Quảng căn bản không tin.

Dương Chấn trực tiếp ấn mở loa ngoài, sau đó vang lên một giọng nói hoảng sợ: “Cậu Dương, xin lỗi, vừa rồi tôi đang tắm, vừa nhìn thấy cuộc gọi của cậu thì tôi lập tức gọi lại cho cậu, không biết cậu Dương có gì chỉ giáo?”

Dương Chấn nhàn nhạt nói: “Tôi ở cửa của khách sạn lớn Yên Đô, đã gặp phải một tên ngu xuẩn tự xưng là người của nhà họ Tôn, to mồm muốn kêu bã xã của tôi bồi ông ta một đêm.”

“Cái gì? Là tên khốn kiếp nào? Vậy mà dám nói chuyện với cậu Dương như vậy, kẻ đó muốn chết sao? Cậu Dương, cậu đưa điện thoại cho kẻ đó để tôi nói chuyện.”

Tôn Húc bỗng chốc nổi giận.

Dương Chấn cười híp mắt nhìn Tôn Quảng, đưa điện thoại qua: “Nè, gia chủ của các ông có lời muốn nói với ông.”

Tôn Quảng lại cười lạnh một tiếng: “Cậu diễn khá giống đấy, vậy mà còn có người phối hợp diễn kịch với cậu.”

Nói rồi, ông ta nhận lấy chiếc điện thoại từ trong tay Dương Chấn, vẻ mặt ngang ngược nói: “Con mẹ ông là ai đấy? Cũng dám mạo danh gia chủ của nhà họ Tôn?”

“Ông mày là Tôn Húc, con mẹ mày là ai hả?” Tôn Húc tức giận gầm lên.

“Đồ ngu xuẩn, ông nếu như là Tôn Húc. Tôi chính là ba của Tôn Húc, phối hợp với tên ngu xuẩn này diễn với tôi sao?” Tôn Quảng căn bản không biết đối phương là Tôn Húc.

Tôn Húc đều sắp tức điên rồi: “Ông mày thật sự là Tôn Húc chủ nhân của nhà họ Tôn!”

“Ông mày thật sự là ba của Tôn Húc!”

Tôn Quảng cười ha hả nói.

“Cậu đợi đấy cho tôi, tôi bây giờ tới khách sạn lớn Yên Đô tìm cậu.” Tôn Húc tức tối gầm lên.

“Ông đây ở đây đợi ông, trong vòng 10 phút, nếu như ông không tới, chính là cháu trai của tôi!”

Tôn Quảng nói xong, trực tiếp cúp máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.