Chàng Rể Chiến Thần

Chương 552



CHƯƠNG 552: CỦA ANH LÀ CỦA EM

Đến khi Dương Chấn dẫn Tần Nhã đi vào hội trường đấu giá, đúng lúc MC vừa mới bắt đầu, MC buổi đấu giá đã bước lên sân khấu.

“Anh Chấn, bên này!”

Lạc Khải vẫy tay với Dương Chấn.

“Chào cô Tần!”

Đợi Dương Chấn và Tần Nhã tới gần, Lạc Khải vội cung kính chào hỏi.

Tần Nhã khẽ gật đầu đáp lại: “Chào tổng giám đốc Lạc!”

Trong lòng Tần Nhã cảm khái, trước khi Dương Chấn quay về Giang Châu, vì để móc nối quan hệ với Lạc Khải, mà nhà họ Tần đã tốn rất nhiều sức lực, nhưng không thành công.

Giờ Lạc Khải lại cung kính như vậy trước mặt cô.

Tất nhiên cô biết, mọi chuyện đều là vì người đàn ông bên cạnh cô.

Đúng lúc này, buổi đấu giá bắt đầu.

“Các vị quan khách, chào buổi chiều, hôm nay là tôi là MC buổi đấu giá…”

MC buổi đấu giá tự giới thiệu trước, rồi mới bắt đầu giới thiệu chi tiết về mảnh đất đầu tiên.

“Em tới đây để đấu giá à?”

Dương Chấn khẽ hỏi, lúc nãy ở cửa, Tần Nhã bị Lưu Điềm chê cười là vì cô muốn vào hội trường đấu giá, nhưng không có thư mời.

Tần Nhã khẽ gật đầu nói: “Em định chuyển tổng bộ tập đoàn Tam Hòa đến Yên Đô, nên muốn mua một mảnh đất trước, xem như là bước đầu tiên để tập đoàn tiến quân vào Yên Đô.”

Tập đoàn Tam Hòa vốn tập trung vào việc khai phá bất động sản, nếu Tần Nhã muốn tiến quân vào Yên Đô, thì phải chuẩn bị thật tốt.

Dương Chấn khẽ gật đầu nói: “Anh nhất định phải lấy được mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Nam, em có thể chọn mảnh số tám, vì nó ở gần ngoại ô phía Nam nhất.”

Nếu Dương Chấn đã xác định, muốn ra sức khai phá mảnh đất vùng ngoại ô phía Nam đó, để xây dựng một tòa thành, thì chắc chắn trong tương lai, mảnh đất xung quanh sẽ là một bảo vật.

Tần Nhã nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt sâu xa, tất nhiên đã cảm nhận được điều gì đó, nên gật đầu.

“Tiếp theo sẽ là mảnh đất số tám, giá khởi điểm là 900 tỷ, được đấu luân phiên, bắt đầu đấu giá!”

Rất nhanh, MC buổi đấu giá đã bắt đầu rao bán mảnh đất số tám.

“1050 tỷ!”

MC buổi đấu giá vừa dứt lời, đã có người ra giá ngay.

“1200 tỷ!”

Lại có người ra giá tiếp.

Tần Nhã vốn tưởng, mảnh đất này có giá khởi điểm là 900 tỷ, thì sẽ đến 1500 tỷ là hết, ai ngờ, chỉ mới hai lần ra giá đã tăng 300 tỷ rồi.

“1230 tỷ!”

“1290 tỷ!”

“1410 tỷ!”

Sau khi đến 1200 tỷ, rõ ràng người tham gia đấu giá đã ít đi rất nhiều.

Lúc người nào đó ra giá 1410 tỷ, đã không âm thanh nào khác, rõ ràng theo nhiều người, mức giá này là hết rồi, nếu thêm nữa, thì tỷ suất lợi nhuận sẽ giảm đi đáng kể.

“Tập đoàn Tống thị, 1410 tỷ, xin hỏi còn ai muốn ra giá tiếp không?”

MC buổi đấu giá lớn tiếng hỏi.

Rất nhiều người nghe thấy hai chữ Tống thị thì bắt đầu bỏ cuộc.

Tập đoàn Tống thị là sản nghiệp nhà họ Tống – một trong Yên Đô Bát Môn.

Ai dám tranh với nhà họ Tống chứ?

“1410 tỷ lần một!”

“1410 tỷ lần hai!”

“1410 tỷ…”

MC buổi đấu giá đã giơ búa lên, mắt thấy sắp gõ xuống rồi.

“1425 tỷ!”

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Tần Nhã đã cắn răng tham gia đấu giá.

Có lẽ Tập đoàn Tam Hòa là xí nghiệp nổi tiếng ở Giang Châu, nhưng ở những nơi như Yên Đô, thì thật sự chỉ là một công ty nhỏ.

1200 tỷ đã là cực hạn với tập đoàn Tam Hòa rồi, giờ cô chỉ có thể tìm Dương Chấn để bỏ thêm tiền vào.

Nếu không phải Dương Chấn ám chỉ, tương lai mảnh đất vùng ngoại ô phía Nam đó sẽ có tiền đồ phát triển rộng mở, thì Tần Nhã sẽ không đấu giá mảnh đất này.

“Người đẹp này, trông hơi lạ mặt, không biết là tiểu thư nhà ai?”

Lúc thanh niên ra giá lúc nãy nhìn thấy Tần Nhã, thì ánh mắt thoáng qua tia khác thường, rồi híp mắt hỏi.

Tần Nhã lạnh nhạt đáp: “Hình như việc tôi là ai không liên quan đến buổi đấu giá thì phải?”

Thanh nien nghe xong cũng không nổi giận, mà nở nụ cười ấm áp, chủ động giới thiệu: “Tôi là Tống Hoa Nghĩa, người nhà họ Tống ở Yên Đô, tôi nhất định phải lấy được mảnh đất này, không biết người đẹp có thể nhường cho tôi không?”

Với thân phận và địa vị của nhà họ Tống, dù làm trễ nải trình tự đấu giá, cũng không ai dám lên tiếng.

Dương Chấn nhíu mày, hình như hôm nay hơi nhiều rắc rối thì phải.

Anh đang định đào tạo Tần Nhã, nên dưới tình huống cô không bị tổn thương về thể xác, tất nhiên anh sẽ không đứng ra.

“Không thể!”

Tần Nhã lạnh mặt đáp, đây mới là tính cách làm việc của cô, một nữ tổng giám đốc lạnh lùng xinh đẹp.

“Nếu đã như thế, thì tôi chỉ có thể tranh giành cùng người đẹp, người đẹp đừng trách tôi đấy.”

Tống Hoa Nghĩa cười ra giá tiếp: “1500 tỷ!”

Nghe thấy 1500 tỷ, sắc mặt Tần Nhã hơi tái nhợt.

Mức giá quy định trong lòng cô là 1500 tỷ.

Giờ đã bị Tống Hoa Nghĩa một hơi tăng lên 75 tỷ.

MC buổi đấu giá đầy kích động, mảnh đất vốn đáng giá 1200 tỷ, đã đấu thành 1500 tỷ, chỉ cần vượt qua mức định giá, thì ông ta có thể nhận tiền thưởng.

“Tập đoàn Tống thị ra giá 1500 tỷ!”

“Còn ai muốn ra giá tiếp không?”

MC buổi đấu giá sắp kích động đến phát điên rồi, mức ra giá đã vượt qua 300 tỷ so với mức định giá rồi.

“Em cứ ra giá tiếp đi.”

Thấy vẻ mặt do dự không quyết của Tần Nhã, Dương Chấn không khỏi nhắc nhở.

Chỉ cần xây dựng Cửu Châu Thành ở vùng ngoại ô phía Nam, đừng nói là 1500 tỷ, dù phải đấu giá mảnh đất này với giá 6.

tỷ, cũng có thể kiếm được một món hời.

Cửu Châu Thành trong kế hoạch của Lạc Khải là một hạng mục vô cùng lớn, mặc dù Dương Chấn không có nhiều tài năng kinh doanh, nhưng cũng có thể cảm nhận được giá trị của hạng mục này.

Trước mắt mảnh đất ngoại ô phía Nam hơi hoang vu, nhưng chỉ là tạm thời.

Tần Nhã sửng sốt, lúc nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Dương Chấn, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, ra giá tiếp: “1800 tỷ!”

Giá khởi điểm của mảnh đất này là 900 tỷ, không ngờ giờ lại tăng lên gấp đôi, làm mọi người có mặt ở đây đều chết lặng.

Ngay cả Tống Hoa Nghĩa cũng hơi sửng sốt, 1500 tỷ là mức giá quy định trong lòng anh.

Thấy dáng vẻ do dự của Tần Nhã, anh còn tưởng cô sẽ bỏ cuộc.

“Người đẹp, cô cần gì phải làm thế?”

Tống Hoa Nghĩa vẫn duy trì dáng vẻ khiêm tốn, cười nói: “Mức giá mảnh đất đó chỉ có 1800 tỷ, nếu cô mua lại với mức giá đó sẽ không có lời.”

Tần Nhã lạnh nhạt nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

MC buổi đấu giá cũng nhìn về phía Tống Hoa Nghĩa, chỉ thấy anh ta phất tay, cười nói: “Nếu người đẹp này muốn, thì tôi sẽ nhường cho cô ấy, tôi bỏ cuộc.”

Mảnh đất số tám vốn chỉ còn lại hai người Tần Nhã và Tống Hoa Nghĩa đấu giá, giờ anh ta đã bỏ cuộc, tất nhiên nó sẽ thuộc về cô rồi.

“Chúc mừng người đẹp đã đấu thành công mảnh đất số tám!”

MC buổi đấu giá gõ búa, kích động nói.

“Ông xã, có phải em kích động rồi không?”

Buổi đấu giá lại tiếp tục, Tần Nhã khẽ hỏi Dương Chấn.

Dương Chấn khẽ cười lắc đầu: “Thương trường như chiến trường, mới đầu ra giá, ai cũng tăng ít nhất là 30 tỷ, nhưng em chỉ tăng 15 tỷ, đầu tiên về mặt khí thế em đã yếu hơn người ta rồi.”

“Điều này đã để người khác nhìn ra, em không đủ sức lực, đối phương một hơi tăng lên 75 tỷ, là muốn hù dọa em về mặt khí thế.”

“Lúc nãy khi đối phương ra giá 1500 tỷ, em đã định bỏ cuộc rồi, đúng không?”

Dương Chấn hỏi.

Tần Nhã hơi xấu hổ gật đầu: “1500 tỷ là cực hạn của em rồi.”

Dương Chấn tiếp tục phân tích: “Cuối cùng em dứt khoát tăng lên 300 tỷ, là hơi kích động, người nhà họ Tống đó ngoài mặt là thăm dò em, nhưng sau lưng lại một hơi tăng lên 1500 tỷ, thật ra đó là mức giá cuối cùng của anh ta rồi, nếu anh nhìn không lầm, thì cùng lắm em chỉ cần tăng lên 150 tỷ, là có thể lấy được mảnh đất số tám rồi.”

Tần Nhã nghe vậy thì tự trách: “Đều tại em, lãng phí 150 tỷ như vậy, nhưng anh yên tâm, đợi công ty thu được lợi nhuận rồi, em sẽ trả cho anh ngay.”

Dương Chấn hơi bất đắc dĩ nói: “Của anh cũng là của em, em cần gì phải phân chia rạch ròi với anh như thế? Hơn nữa, dù em không muốn trả tiền cho anh, mượn tiền anh thì có sao đâu?”

Điều làm Dương Chấn ngạc nhiên là, lần này, Tần Nhã lại gật đầu nói: “Ông xã, em biết rồi, trước đây là do em cố chấp, luôn nghĩ rằng phụ nữ phải dựa vào bản thân, nhưng sau này em sẽ không như vậy nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.