Chàng Rể Chiến Thần

Chương 559



CHƯƠNG 559: DÒNG CHÍNH VƯƠNG TỘC

Người đàn ông trung niên của Vương tộc đều sợ ngây người, mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Tôi rất ghét cái miệng của ông!”

Lúc Dương Chấn đi ngang qua người đàn ông trung niên, đột nhiên dừng chân bình tĩnh nói.

“Cậu… cậu định làm gì?” Người trung niên vô cùng sợ hãi.

Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn tát ông mà thôi!”

“Cậu…”

Người trung niên còn chưa nói được chữ nào, Dương Chấn đã giơ tay lên.

“Bốp!”

Tiếng bộp tay còn vang hơn khi nãy gấp mấy lần vang lên, đánh mạnh vào miệng của người trung niên.

Cơ thể tám mươi tư ký của người đàn ông trung niên giống như diều bị đứt dây, bay thẳng ra ngoài, còn có mấy cái răng dính máu văng ra theo.

“Đùng!”

Người trung niên ngã ra xa hơn mười mấy mét rơi bịch xuống đất, rồi ngất lịm đi.

Sắc mặt vệ sĩ áo đen vô cùng tệ, sâu trong ánh mắt lại là vẻ vô cùng sợ hãi.

Một người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi lại có thể tát một cái đánh bay một người trưởng thành văng xa mười mấy mét, còn dễ dàng bẻ gãy cổ tay của ông ta.

Người thanh niên như thế, sao có thể là người bình thường được?

Cho dù là trong Vương tộc cũng không có người thanh niên nào mạnh đến như thế, đúng không?

Vệ sĩ áo đen không dám quấn lấy anh nữa, mặt vô cùng nghiêm túc quay về xe Roll Royces, khom người về phía cửa kính hàng ghế sau đã mở ra, nói: “Cậu Huy, người đó không phải dạng vừa, vì an toàn của anh, tôi đề nghị chúng ta nên rời đi trước đi.”

Người trong xe yên lặng một lúc, một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên: “Tôi là dòng chính của Vương tộc Cửu Châu, còn có lúc phải tránh người khác nữa sao?”

Nói xong, cửa xe mở ra, một bóng người trẻ tuổi bước ra.

Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt vô cùng đẹp trai, nếu xuất hiện trong màn ảnh của phim truyền hình và điện ảnh, chắc chắn là thần tượng có visual đỉnh.

Không chỉ có gương mặt đẹp trai, dáng người cũng cực kỳ đẹp.

Lúc này, anh đang ngưng mắt nhìn mảnh đất ở khu ngoại ô phía Nam này, ánh mắt dần trở nên sắc bén: “Tôi phải xây dựng một trang viên cao cấp ở nơi này.”

Hình như trong mắt anh, mảnh đất này đã là tài sản riêng của anh rồi, hoàn toàn không xem Dương Chấn ở cách đó không xa ra gì.

“Tôi phải đến xem thử, rốt cuộc là ai mà còn dám đánh người của Tào Huy tôi.”

Người thanh niên nói xong, lập tức bước về phía Dương Chấn.

Tám vệ sĩ áo đen đều vội vàng đi theo sau lưng anh.

“Giáo sư, bà cảm thấy xây Cửu Châu Thành ở đây thế nào?”

Thấy giáo sư Đỗ kích động, Lạc Khải vô cùng đắc ý nói.

Giáo sư Đỗ cười lớn: “Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Mảnh đất này cho dù là về mặt phong thủy, vị trí địa lý hay là địa chất của mảnh đất này, đều là một nơi rất thích hợp để xây dựng Cửu Châu Thành.”

“Tốt lắm, bây giờ tôi quay về sửa soạn một chút, sau đó đến nơi này đóng quân, buổi chiều lập tức bắt đầu đo lường diện tích thật, sau đó bắt đầu tiến hành thiết kế Cửu Châu Thành.”

Giáo sư Đỗ kích động nói.

Dương Chấn và Lạc Khải đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ giáo sư Đỗ lại vội vàng như thế, đếm chiều đã bắt đầu đo đạc diện tích thật rồi.

“Giáo sư, chuyện đo đạc này chỉ cần giao cho tổ dự án đi làm là được rồi, sao có thể làm phiền bà đích thân đi làm chứ?” Lạc Khải vội vàng nói.

Giáo sư Đỗ lắc đầu nói: “Tổ dự án là tổ dự án, tôi là tôi, Cửu Châu Thành là ước mơ của tôi, tôi phải đích thân đi đo đạc.”

“Vậy như thế này có được không? Tôi kêu người xây dựng một căn nhà nhỏ ở đây trước, ít nhất phải có chỗ cho bà ở.” Lạc Khải vội vàng nói.

Giáo sư Đỗ tức giận: “Ông thích nói nhảm như thế từ khi nào vậy? Tôi dựng một cái lều vải làm nơi làm việc tạm thời là được, được rồi, ông đừng có nói nhiều, tôi đã quyết định rồi.”

Nghe vậy, Lạc Khải chỉ đành thôi không khuyên nữa, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Dương Chấn.

“Là anh làm người của tôi bị thương sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc toàn đồ hiệu đi đến, tám vệ sĩ áo đen đi theo phía sau.

Người thanh niên này không phải ai khác, chính là một trong các Vương tộc ở Cửu Châu, dòng chính của nhà họ Tào, Tào Huy.

Lúc Dương Chấn nhìn Tào Huy, Tào Huy cũng đang nhìn Dương Chấn, trong mắt còn có chút hài hước.

Nhưng Dương Chấn chỉ lạnh nhạt nhìn Tào Huy, sau đó nói: “Là tôi đánh tên đó bị thương, anh muốn thế nào?”

Tào Huy sững sốt, anh không ngờ khi thấy anh rồi mà vẫn còn có người dám lớn lối như thế.

Nhưng rất nhanh, anh đã kịp phản ứng lại, hình như người ta còn chưa biét thân phận của anh.

Cho nên anh tự giới thiệu: “Tôi họ Tào, tên chỉ có một chữ Huy, con cháu Vương tộc.”

“Anh đánh người của tôi bị thương, có phải nên cho tôi một câu trả lời hay không?”

Tào Huy tự giới thiệu bản thân xong, lại hỏi.

“Ông dẫn giáo sư Đỗ đi trước đi.” Dương Chấn ra lệnh cho Lạc Khải đứng bên cạnh.

Cho dù Lạc Khải rất sợ, nhưng vẫn vội vàng gật đầu, chuẩn bị dẫn giáo sư Đỗ đi.

“Không được tôi cho phép, ai dám rời đi?” Tào Huy nghiêm mắt nhìn Dương Chấn, lạnh lùng nói.

Mấy vệ sĩ áo đen lập tức bao vây Lạc Khải và giáo sư Đỗ vào giữa.

“Mấy người định làm gì?”

Giáo sư Đỗ chưa bao giờ gặp tình cảnh này, trên mặt có chút sợ hãi.

Lạc Khải cũng rất sợ hãi lo lắng, lúc này chỉ có thể gửi gắm mọi hy vọng cho Dương Chấn.

“Bà già kia, im ngay!”

Một vệ sĩ áo đen giơ tay lên định đánh lên mặt giáo sư Đỗ.

Nhưng đúng lúc này, Dương Chấn mới vừa đứng trước mặt Tào Huy, chân hơi nhúc nhích, giây tiếp theo đã biến mất ngay tại chỗ.

Chờ Tào Huy lấy lại tinh thần, Dương Chấn đã đứng trước mặt giáo sư Đỗ, túm tay tên vệ sĩ áo đen.

“Nhóc con, anh dám cản tôi?”

Tên vệ sĩ áo đen kia lộ ra vẻ mặt hung dữ, dữ tợn hỏi.

“Bốp!”

Dương Chấn thậm chí còn lươi nói gì, đá thẳng vào người tên đó.

Một tiếng vang lớn, cơ thể tên vệ sĩ áo đen bị đạp văng ra xa mấy mét.

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây người, mắt Tào Huy cũng co rụt lại.

Vệ sĩ được anh dẫn theo bên người đều có thực lực vô cùng xuất sắc, lúc này lại bị một người thanh niên đá bay.

Mà trước đó, còn có một vệ sĩ bị Dương Chấn bẻ gảy cổ tay.

Trừ cái này ra, trợ lý của anh cũng bị Dương Chấn tát một bạt tay, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.

Quan trọng nhất là, đối phương đã biết thân phận của anh, lại vẫn dám ra tay trước mặt anh.

Rõ ràng là đang vả vào mặt anh, không nể mặt anh chút nào.

Giáo sư Đỗ cũng trợn tròn mắt, thấy Dương Chấn đứng cản trước mặt bà mới bớt sợ hãi.

“Dẫn giáo sư Đỗ đi!”

Dương Chấn lại ra lệnh lần nữa.

Lạc Khải ngây ra một lúc lâu mới vội vàng kéo giáo sư Đỗ đi.

Vệ sĩ áo đen vừa định cản lại, Dương Chấn đã đi đến, người đó giống như gặp phải đối thủ nặng ký, mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Chấn.

Thực lực mà Dương Chấn thể hiện ra đã hoàn toàn làm bọn họ sợ hãi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tám tên vệ sĩ, hôm nay đã có hai người mất sức chiến đấu,c hỉ còn lại sáu tên vệ sĩ cũng không dám ra tay.

Lúc này, sắc mặt Tào Huy vô cùng tệ, híp mắt hỏi: “Anh là ai?”

“Anh còn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai.

Dương Chấn lạnh nhạt nói, xoay người đi về phía Lạc Khải và giáo sư Đỗ đã đi khi nãy.

“Tôi cho anh đi chưa?” Tào Huy cắn răng nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.