Chàng Rể Chiến Thần

Chương 569



CHƯƠNG 569: UY THẾ CỦA MỘT CÚ ĐẤM

Mắt Vũ Văn Bân vốn đầy vẻ kiêng dè với Dương Chấn, nhưng sau khi nghe ông già mặc trang phục thời Đường nói xong, trong mắt Vũ Văn Bân chỉ còn lại vẻ cuồng nhiệt.

So với vương vị thì vị trí gia chủ gia tộc Vũ Văn là cái gì?

“Ông Đường, tôi hiểu, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng!” Vũ Văn Bân nghiêm túc nói.

Ông già mặc trang phục thời Đường gật đầu, vô cùng hai lòng nói: “Đây mới là khí thế của con cháu Vương tộc!”

“Nhưng Dương Chấn có thực lực rất mạnh, tôi sợ anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.” Vũ Văn Bân đột nhiên lo lắng nói.

Ông già mặc trang phục thời Đường cười khẩy: “Tuy tôi không phải là đối thủ của cậu ta, nhưng không có nghĩa là không có ai là đối thủ của anh, cậu cứ yên tâm, cậu ta không làm gì được.”

“Ý của ông Đường là, tối nay ở câu lạc bộ Hoàng Kim còn có người đối phó với Dương Chấn?” Vũ Văn Bân kinh ngạc hỏi.

“Cậu cứ chờ xem trò hay đi!” Ông già mặc trang phục thời Đường híp mắt nói.

Lúc này, trận đấu trên lôi đài sắp kết thúc, cao thủ muốn lên lôi đài càng ngày càng ít đi.

“Người của Tống Hoa Vĩ muốn lên lôi đài!”

Tống Hoa Nghĩa bên cạnh Dương Chấn đột nhiên kinh ngạc hô to.

Quả nhiên, người đàn ông trung niên tên A Sử mặc áo vải thô đứng bên cạnh Tống Hoa Vĩ đã bước lên lôi đài.

Bởi vì sau khi Tống Hoa Vĩ kế thừa Yên Đô Bát Môn sau, có rất nhiều người chú ý anh, lúc này thấy người của anh lên lôi đài, xung quanh lập tức bùng nổ.

Bố đứng trên lôi đài, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Dương Chấn, mặt đầy khiêu khích tùy ý nói: “Mau biến lên đây nhận lấy cái chết!”

Trong mắt Tống Hoa Vĩ dày đặc sát ý, Dương Chấn giết chết Tống Hoa Đông, đối với anh chỉ là chuyện vặt, nhưng quan trọng là người của anh nhất định phải giết chết Dương Chấn.

Chỉ khi giết chết Dương Chấn, không chỉ có thể báo thù cho Tống Hoa Đông, còn có thể thuận tiện đánh bại Tống Hoa Nghĩa, như vậy, anh sẽ không còn bất cứ đối thủ nào ở nhà họ Tống nữa.

Vị trí người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống chỉ có thể thuộc về anh.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Dương Chấn, bọn họ hiểu rất rõ, A Sử bảo Dương Chấn đi lên.

Dương Chấn nhướng mày, lạnh lùng nhìn A Sử: “Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi chiều theo ý ông!”

Vốn anh không có ý định tham dự lôi đài, cho dù như thế nào, anh là người thủ hộ quốc gia, cho dù thi đấu lôi đài của câu lạc bộ Hoàng Kim có cấp bậc như thế nào, nếu anh tham dự cũng đều là tự hạ thấp thân phận.

Nhưng có người muốn khiêu khích, nếu đã thế, vậy cứ chiều theo ý họ thôi.

“Anh Dương, cẩn thận!” Tống Hồng Liên lo lắng nói.

Tống Hoa Nghĩa cũng nói: “Anh Dương, cho dù như thế nào thì anh cũng phải cẩn thận, tôi thà là bị thua cũng không muốn liên lụy đến anh.”

Nhìn vẻ mặt thành khẩn của hai anh em, Dương Chấn hơi mỉm cười: “Tôi đề nghị, hai người có thể đặt cược hết toàn bộ số vốn lưu động của hai người vào tôi.”

Nói xong, anh đi về phía lôi đài.

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đều sững sốt, sau đó Tống Hoa Nghĩa nghiêm túc nói: “Liên, em có thể lấy ra bao nhiêu tiền?”

“Em chỉ có thể lấy ra ba mươi tỷ!” Tống Hồng Liên nói.

Tống Hoa Nghĩa gật đầu: “Anh còn có chín mươi tỷ, chúng ta lấy ra hết, đặt cược anh Dương thắng!”

“Anh, đây là toàn bộ tài sản của chúng ta, nếu như thua thì chúng ta sẽ trắng tay thật đó!” Tống Hồng Liên kinh ngạc.

Mắt Tống Hoa Nghĩa lóe lên ánh sáng lập lòe: “Em cho rằng nếu anh Dương thua thì chúng ta còn có đường sống ở nhà họ Tống sao?”

Tống Hồng Liên lập tức sững sốt, lại nghĩ đến Dương Chấn đã giết chết Tống Hoa Đông, bây giờ lại đứng ra chiến đấu vì bọn họ, nếu thắng thì còn có thể nghĩ cách giải quyết chuyện phiền phức này, nhưng nếu thua, nhà họ Tống chắc chắc sẽ không bỏ qua cho hai anh em bọn họ.

“Anh, em cược với anh!” Tống Hồng Liên cắn răng nói.

Lúc này, xung quanh đã sôi trào.

Lúc này Dương Chấn đã giết chết dòng chính của nhà họ Tống trước mặt mọi người, thực lực anh thể hiện ra ngoài đã rất mạnh.

Mà A Sử trên lôi đài cũng là cao thủ của Yên Đô Bát Môn, thực lực cũng không thể nghi ngờ.

Hai cao thủ tranh chấp, mới là cuộc thi đấu xuất sắc nhất.

Xung quanh điên cuồng, ngoại trừ tiếng hoan hô và hò hét, còn điên cuồng đặt cược.

Bắt đầu từ ván thi đấu đầu tiên cũng đã bắt đầu đặt cược, rất nhiều tập đoàn tài chính lúc trước cũng chưa đặt cược, luôn đợi cuộc chiến chân chính của các cao thủ ở phía sau.

Trận thi đấu này rất có khả năng sẽ xuất hiện cao thủ làm quán quân của đêm nay, số tiền đặt cược bắt đầu tăng nhanh với tốc độ chóng mặt.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, số tiền đặt cược đã lên đến hơn hai mươi bốn nghìn tỷ, có thể nghĩ được, người đến xem thi đấu giàu đến cỡ nào.

Nhưng nhìn từ số tiền đặt cược, cho dù lúc trước Dương Chấn đá chết Tống Hoa Đông, nhưng phần lớn tập đoàn tài chính ở đây vẫn đánh giá cao A Sử hơn.

Cho dù như thế nào, A Sử cũng là cao thủ của Yên Đô Bát Môn, Dương Chấn chỉ là một người bình thường không biết tên.

“Nhóc con, cậu Vĩ của chúng ta nói, nếu anh đồng ý nhận thua và đi theo anh ta, anh ta có thể cho anh lương một năm ba mươi tỷ.”

A Sử nhìn Dương Chấn đang lên lôi đài, không ngờ lại bắt đầu dụ dỗ.

Dương Chấn buồn cười nhìn A Sử, bảo anh đi theo Tống Hoa Vĩ?

Không nói đến việc anh là người thủ hộ, cho dù là dòng chính của gia tộc Vũ Văn, cũng là người người ngang hàng với Tống Hoa Vĩ, Tống Hoa Vĩ có tư cách gì mà bảo anh đi theo anh ta chứ?

“Nếu ông nói thế, tôi cũng cho ông một cơ hội, đi theo tôi, tôi cho ông lương một năm ba mươi tỷ!” Dương Chấn cười tủm tỉm nói.

Dựa vào thực lực A Sử thể hiện ra, đúng là xứng đáng với mức lương ba mươi tỷ một năm.

“Nhóc con, anh muốn chết!” A Sử thẹn quá hóa giận, cho rằng Dương Chấn đang sỉ nhục anh.

“Xem ra ông không muốn à?”

Dương Chấn cười lắc đầu: “Nếu thế, tôi chỉ có thể tiễn ông đến gặp Tống Hoa Đông!”

“Tôi giết chết anh!”

A Sử lập tức nổi giận, chân nhúc nhích, lập tức nhào về phía Dương Chấn.

Đấu lôi đài không có quy tắc, chỉ có thắng thua, từ giây phút bước lên lôi đài thì thi đấu đã bắt đầu.

“Grừ!”

Thấy A Sử nhúc nhích, xung quanh lập tức sôi trào, người người hoan hô hò hét.

Lúc này hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đều vô cùng căng thẳng, mặt Tống Hoa Nghĩa đầy mồ hôi, mà Tống Hồng Liên cũng nắm chặt hai tay, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Đây là trận chiến quyết định số phận của bọn họ, nếu Dương Chấn thua, bọn họ sẽ chết.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Dưới lôi đài, ông già mặc trang phục thời Đường đang đứng cùng Vũ Văn Bân cười nhạo nói.

Vũ Văn Bân vội vàng hỏi: “Ông Đường, ý ông là Dương Chấn sẽ thua sao?”

Ông già mặc trang phục thời Đường nhìn Vũ Văn Bân bằng vẻ mặt vô cùng thất vọng, nói: “Nếu cậu ta thua ở đây, Vương tộc còn sẽ chọn cậu ta làm đá mài dao cho cậu sao?”

Nghe vậy, Vũ Văn Bân mới kịp phản ứng lại, ý của ông già mặc trang phục thời Đường là Dương Chấn không thể nào thua được.

Nghĩ đến lúc trước suýt chút nữa anh đã chết trong tay Dương Chấn, Vũ Văn Bân không khỏi rùng mình.

“Mẹ nó, thằng nhóc kia bị ngu sao? Sợ đến không dám nhúc nhích luôn.”

“Mẹ nó mày mau nhúc nhích đi chứ, ông đây cược mày thắng đến ba trăm tỷ đây!”

“Ha ha, thằng nhóc kia thua chắc rồi, ván này cược đúng rồi.”

Xung quanh vô cùng hỗn loạn, thấy Dương Chấn đứng yên tại chỗ, có người mắng Dương Chấn, cũng có người cười to.

Mắt A Sử đầy sát khí dày đặc, Tống Hoa Vĩ đã dặn ông, một là bắt Dương Chấn thần phúc, hai là Dương Chấn chết.

Nếu Dương Chấn từ chối không đi theo Tống Hoa Vĩ, vậy chỉ có thể chết.

“Chết đi!”

A Sử sắp sửa xông đến trước mặt Dương Chấn, đập mạnh một đấm vào đầu Dương Chấn, A Sử chắc chắn một trăm phần trăm là cú đấm này sẽ đánh trúng đầu Dương Chấn, anh sẽ chết ngắt ngay tại chỗ.

“Đùng!”

Nhưng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Dương Chấn sẽ bị đấm nát đầu, anh lại nhẹ nhàng đấm một đấm.

Giây tiếp theo, cơ thể A Sử giống như một trái banh co su bị đánh bay, bay thẳng ra khỏi lôi đài, một tiếng “đùng” thật lớn, cơ thể A Sử nện thẳng vào lan can bên cạnh lôi đài.

Ông phun máu, rơi mạnh xuống đất, lập tức tắt thở.

Trong lúc nhất thời, trong sân đấu quyền anh to lớn chìm vào trong yên lặng, tất cả đều trợn to hai mắt, dùng vẻ mặt không thể nào tin nổi nhìn Dương Chấn đứng yên tại chỗ chưa hề nhúc nhích.

Một đấm, giết chết cao thủ của Yên Đô Bát Môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.