Chàng Rể Chiến Thần

Chương 573



CHƯƠNG 573: NỖI LO CỦA DƯƠNG CHẤN

Dương Chấn cũng không có ý định đánh giết đến cùng, dù sao người ta cũng là người của Vương tộc Cửu Châu, nếu thật sự giết chết, cho dù anh vẫn đối phó được nhưng cũng sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức cho anh.

Ông già mặc trang phục thời Đường nghiêm mặt, cũng không trả lời ngay, một ông già mặc trang phục thời Đường khác theo bản năng đứng cản trước mặt Tào Huy.

Tuy Tào Huy đã hôn mê, nhưng cũng không thể nào bảo đảm được, Dương Chấn sẽ không đột nhiên ra tay giết chết Tào Huy.

“Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!”

Ông già mặc trang phục thời Đường bị Dương Chấn dùng một đấm đánh lui khi nãy đột nhiên trầm giọng nói.

Dương Chấn cười khẩy, sau đó nhấc chân bỏ đi.

Những người xem vốn còn đang chờ mong Dương Chấn tiếp tục tham gia thi đấu lúc này sắc mặt đều hiện rõ vẻ thất vọng, nhưng họ đã hiểu được sự mạnh mẽ của Dương Chấn, còn có ai dám cản?

“Bây giờ phải làm sao đây?”

Lúc này, ông già bảo vệ Tào Huy lúc này đi đến, nặng nề hỏi.

“Người thanh niên kia có thực lực quá mạnh, nên báo cáo với nhà họ Tào trước rồi lại đưa ra quyết định.” Ông già ban đầu nói.

“Được!”

Hai người thống nhất ý kiến, lập tức đi báo cáo với nhà họ Tào.

Bên kia, Vũ Văn Bân tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, bây giờ mặt đã cứng đờ lại, biểu hiện của Dương Chấn còn cứng rắn hơn trong tưởng tượng của anh.

“Ông Đường, ông thật sự xác định là chúng ta có thể đạp Dương Chấn xuống dưới chân được sao?” Đột nhiên, Vũ Văn Bân có hơi nghi ngờ.

Ông Đường híp mắt, cũng không trả lời mà lại nói: “Khoảng thời gian tiếp theo, tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi.”

Nghe vậy, mặt Vũ Văn Bân lộ ra chút mong đợi, từ sau khi ông Đường xuất hiện bên cạnh anh đến giờ, ông chưa bao giờ làm anh thất vọng.

Nếu ông Đường muốn dẫn anh đến một nơi, vậy chắc chắn sẽ là một nơi làm anh có sự thay đổi rõ rệt.

“Nhưng dựa vào thực lực Dương Chấn đã thể hiện ra vào lúc nãy, tối nay anh ta sẽ tha cho tôi sao?” Vũ Văn Bân đột nhiên hơi lo lắng.

Ông Đường lập tức im lặng, một lúc sau mới nói: “Yên tâm đi, cậu ta đã biết phía sau câu lạc bộ Hoàng Kim chính là nhà họ Tào, nếu đã đi thì đương nhiên cũng biết rõ, anh ta không cam đoan là có thể ra tay ở câu lạc bộ Hoàng Kim.”

“Nếu đã là thế, chắc chắn cậu ta sẽ không chạy vào trong câu lạc bộ Hoàng Kim tìm cậu, anh ta cũng không thể theo dõi 24.24 được, tối nay chúng ta lập tức rời khỏi Yên Đô.”

Lúc này Vũ Văn Bân mới yên tâm, gật đầu nói: “Được!”

Bên kia, Dương Chấn đã ra khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim.

“Anh Dương!”

Anh mới bước ra, một giọng nói đầy vui sướng vang lên cách đó không xa, chính là của hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên, người mà anh đã bảo đi trước khi vừa mới xảy ra xung đột.

“Anh Dương, anh có sao không?” Gương mặt xinh đẹp của Tống Hồng Liên tràn đầy lo lắng.

Dương Chấn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao, khuya rồi, hai người về trước đi!”

Hai anh em này có thể đứng trước cửa câu lạc bộ Hoàng Kim chờ anh, thật sự đã nằm ngoài dự đoán của Dương Chấn rồi.

Bọn họ chờ ở đây, rõ ràng là rất tin tưởng vào Dương Chấn.

Nếu không, một khi Dương Chấn chết ở trong đó, bọn họ ở gần câu lạc bộ Hoàng Kim đến thế, rất có khả năng sẽ bị người nhà họ Tào đuổi giết.

“Nếu anh Dương không sao thì chúng tôi cũng yên tâm rồi, hôm khác tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc mời anh Dương.”

Tống Hoa Nghĩa nghe ra được Dương Chấn nói thế là muốn đuổi họ đi, vội vàng nắm tay Tống Hồng Liên đi mất.

“Anh, sao anh lại đi rồi? Anh Dương vì giúp chúng ta mà đã đắc tội với người của câu lạc bộ Hoàng Kim, bỏ anh ấy ở lại một mình như thế, lỡ người của câu lạc bộ Hoàng Kim đuổi giết anh ấy thì phải làm sao?”

Sau khi Tống Hồng Liên bị kéo lên xe, mặt mày khó chịu nói.

Tống Hoa Nghĩa nghiêm mặt nói: “Em cho rằng, nếu câu lạc bộ Hoàng Kim thật sự muốn đuổi giết anh Dương, thì chỉ dựa vào hai người chúng ta ở bên cạnh anh Dương là sẽ giúp được anh ấy sao?”

“Giống như khi ở trong câu lạc bộ Hoàng Kim vậy, chúng ta chỉ thêm phiền cho anh Dương mà thôi!”

Tống Hoa Nghĩa nói xong, nhìn chằm chằm Tống Hồng Liên bằng vẻ mặt kỳ lạ, hình như phản ứng của em gái anh không được bình thường cho lắm.

Bị Tống Hoa Nghĩa nhìn chằm chằm, Tống Hồng Liên đột nhiên hơi chột dạ, tức giận nói: “Anh, anh nhìn em như thế làm gì?”

“Hồng Liên, có phải em thích anh Dương không?” Tống Hoa Nghĩa đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, mặt Tống Hồng Liên đột nhiên đỏ ửng lên, trừng mắt nhìn Tống Hoa Nghĩa, chột dạ nói: “Không có!”

“Em la em gái ruột của anh, sao anh lại không biết em nghĩ gì được chứ?”

Tống Hoa Nghĩa thở dài nói: “Anh Dương đã có gia đình, hơn nữa rất yêu vợ, cho dù là phụ nữ nào cũng đã không có cơ hội.”

Anh đã điều tra Dương Chấn từ lâu, hiểu rõ tình hình của Dương Chấn như trong lòng bàn tay.

Đặc biệt là hoàn cảnh Dương Chấn vì Tần Nhã mà nhẫn nhục chịu đựng ở rể lại càng làm anh khiếp sợ hơn.

Sau khi biết được Dương Chấn mạnh đến cỡ nào rồi, trong lòng Tống Hoa Nghĩa lại càng kinh ngạc, một người đàn ông mạnh mẽ đến vậy, lại cực kỳ chung tình.

Tống Hồng Liên nghe anh cô nói xong, mặt lạp tức suy sụp, cúi đầu đỏ mắt nói: “Anh yên tâm đi, em biết chừng mực, loại phụ nữ như em không có tư cách để tranh giành người đàn ông như anh Dương.”

Thấy em gái đau lòng khổ sở như thế, Tống Hoa Nghĩa cũng không đành lòng, may là Tống Hồng Liên chỉ mới thích Dương Chấn.

Đau dài không bằng đau ngắn, để Tống Hồng Liên biết được chênh lệch giữa cô và Dương Chấn, mới có thể nhanh chóng giúp em gái bước ra khỏi tình cảm này.

“Được rồi, em đừng đánh giá thấp bản thân, dựa vào nhan sắc của em gái anh, muốn đàn ông thế nào mà lại không được chứ?” Tống Hoa Nghĩa an ủi, sau đó lái xe đi.

Lần này tham dự cuộc thi đấu giải vô địch hằng năm của câu lạc bộ Hoàng Kim, trong ba anh em nhà họ Tống, tuy anh là người chiến thắng, nhưng dù sao cũng có người chết, anh không biết chờ sau khi quay về nhà họ Tống rồi, sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Sau khi Tống Hoa Nghĩa rời đi, Dương Chấn gọi điện thoại, bên kia nhanh chóng nghe máy: “Anh Chấn!”

“Lập tức đến câu lạc bộ Hoàng Kim!” Dương Chấn nói.

“Vâng!” Bên kia lập tức đáp.

Đối với Dương Chấn, chuyện giết chết dòng chính nhà họ Tống, hay là đắc tội với nhà họ Tào, đều là những chuyện vặt không đáng nhắc đến.

Thu hoạch lớn nhất trong tối hôm nay chính là tìm được Vũ Văn Bân.

Lúc trước Vũ Văn Bân trốn khỏi tay anh, lần này, anh chắc chắn sẽ không để anh ta trốn lần nữa.

Bây giờ còn đắc tội nhà họ Tào, ai biết sau này có thể xuất hiện cao thủ càng mạnh hơn hay không.

Mã Tuân đến, có lẽ còn có thể giúp đỡ một vài việc.

Hai mươi phút sau, Mã Tuân đến câu lạc bộ Hoàng Kim.

“Anh Chấn! Sao anh lại ở đây?”

Mã Tuân xuống xe, đi về phía Dương Chấn, trên mặt còn có chút khó hiểu.

Dương Chấn nói: “Tôi tìm được Vũ Văn Bân rồi!”

“Thằng ranh đó giỏi thật, vậy mà lại trốn trong câu lạc bộ Hoàng Kim.”

Mã Tuân nhếch miệng cười nói, tuy đang cười, nhưng trong nụ cười lại tràn ngập sát ý.

Dương Chấn không dám thờ ơ, kể lại chuyện vừa mới xảy ra.

“Anh Chấn, cho dù câu lạc bộ Hoàng Kim là sản nghiệp của nhà họ Tào thì sao chứ? Chúng ta cứ xông thẳng vào, kéo Vũ Văn Bân ra ngoài, em xem có ai dám cản không?” Mã Tuân ngang ngược nói.

Anh là anh em thân nhất bên cạnh Dương Chấn, đương nhiên biết Dương Chấn muốn biết bí mật của mẹ anh ta đến cỡ nào.

Vũ Văn Bân là một điểm đột phá rất tốt.

Dương Chấn nhíu mày: “Dù sao nhà họ Tào cũng là một trong các Vương tộc, nếu tôi đã rời khỏi biên giới phía Bắc, vậy thì không thể làm lớn mọi chuyện lên trong lúc tôi vẫn còn là người thủ hộ biên giới phía Bắc được, tôi thì không sao cả, nhưng các cậu thì sao?”

Nghe vậy, Mã Tuân lập tức yên lặng, nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội.

Anh biết rõ Dương Chấn nói vậy là có ý gì, dựa vào quyền thế của nhà họ Tào, nếu như chơi lớn, cử mấy tên cao thủ đứng đầu nhà họ Tào ra, cho dù là anh thì cũng chết chắc.

Huống chi Dương Chấn còn có vợ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.