Chàng Rể Chiến Thần

Chương 587



CHƯƠNG 587: GIÁO SƯ XẢY RA CHUYỆN

Trước ánh mắt của mọi người, Tống Hoa Vĩ bị người do chính mình dẫn đến cắt đứt tay chân, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả tập đoàn Nhạn Chấn.

Lúc này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, chỉ có tiếng kêu rên đau đớn của Tống Hoa Vĩ.

“Đưa ông chủ của các người cút đi!”

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Tống Hoa Vĩ, quát những cao thủ của nhà họ Tống kia.

Tống Hoa Vĩ bị đưa đi, tập đoàn Nhạn Chấn lại khôi phục sự yên tĩnh.

“Chủ tịch Dương, cảm ơn cậu!”

Tống Hoa Nghĩa đi tới bên cạnh Dương Chấn, mặt đầy cảm kích nói.

Anh ta đương nhiên hiểu rõ, nếu như không phải là anh ta, sợ rằng Tống Hoa Vĩ đã trở thành một thi thể.

Dương Chấn hơi gật đầu: “Sau này anh cứ yên tâm làm việc ở tập đoàn Nhạn Chấn. Đương nhiên, nếu anh còn dám hứng thú với vị trí người thừa kế của nhà họ Tống, lúc nào cũng có thể trở về.”

Sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Chấn thể hiện sức mạnh kinh người, Tống Hoa Nghĩa đâu còn mơ ước vị trí người thừa kế nhà họ Tống nữa.

Anh ta lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Chủ tịch Dương, cậu yên tâm đi, nếu tôi đã chọn đi theo cậu, sau này sẽ là người của cậu, cậu có bất cứ sắp xếp gì cứ việc dặn dò.”

Hôm nay, anh ta cũng bắt đầu gọi Dương Chấn là “Chủ tịch Dương”, hiển nhiên đã nhận mình là nhân viên của tập đoàn Nhạn Chấn.

Dương Chấn gật đầu: “Được, vậy sau này ở lại tập đoàn Nhạn Chấn, các người sẽ nghe theo sự sắp xếp của tổng giám đốc Lạc.”

“Vâng!”

Tống Hoa Nghĩa cũng không cảm thấy bất mãn chút nào khi phải nghe lệnh của Lạc Khải.

Sau khi Dương Chấn rời đi, Tống Hoa Nghĩa mới xoay người đi lên lầu tìm Lạc Khải.

“Giám đốc Lạc, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, có sắp xếp gì, ông cứ dặn dò, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”

Sau khi nhìn thấy Lạc Khải, Tống Hoa Nghĩa vô cùng thả lỏng.

Lý Hiền Thanh và Tống Hồng Liên cũng ở đây, Lạc Khải cười nói: “Chủ tịch vẫn luôn muốn mở rộng thị trường nước ngoài, tôi vừa mới thương lượng với Hiền Thanh, định sắp xếp cho mấy người ra nước ngoài mở rộng thị trường nước ngoài giúp tập đoàn Nhạn Chấn, không biết ý cậu thế nào?”

Nghe vậy, Tống Hoa Nghĩa nhất thời thầm giật mình.

Đối với anh ta mà nói, có thể gia nhập tập đoàn Nhạn Chấn, có thể đến gần Dương Chấn là đã thỏa mãn lắm rồi. Không ngờ Dương Chấn lại giao cho họ phụ trách thị trường nước ngoài.

Đây thật sự là sự tin tưởng lớn nhất với họ.

Muốn mở rộng thị trường nước ngoài sẽ phải bỏ ra một khoản đầu tư rất lớn. Dương Chấn lại có thể yên tâm giao toàn bộ thị trường nước ngoài cho cả nhà họ phụ trách.

“Tôi không có ý kiến, tất cả do tổng giám đốc Lạc sắp xếp!”

Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Tống Hoa Nghĩa gật đầu nói.

Lý Hiền Thanh cũng cười nói: “Tôi cũng không có ý kiến!”

Lạc Khải lại nhìn về phía Tống Hồng Liên, sâu trong đáy mắt Lý Hiền Thanh và Tống Hoa Nghĩa rõ ràng đều vô cùng kích động, duy chỉ có Tống Hồng Liên tựa như hơi mất mát.

“Cô Tống thì sao?” Lạc Khải nhìn về phía Tống Hồng Liên.

Lúc này, Lý Hiền Thanh và Tống Hoa Nghĩa cũng nhìn về phía Tống Hồng Liên. Bọn họ là người thân nhất của Tống Hồng Liên, đương nhiên hiểu rõ vì sao cô ta lại có vẻ mặt như vậy.

“Tôi…”

Tống Hồng Liên tựa như đã hạ quyết tâm, vừa định lên tiếng, lại bị Lý Hiền Thanh ngắt lời, cười nói: “Mẹ và anh con đều không có ý kiến, con nhất định cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì, đúng không?”

Lạc Khải lại không hiểu rõ tâm tư của Tống Hồng Liên, ông ta chỉ hơi hiếu kỳ nhìn cô ta.

Chỉ thấy đôi mắt Tống Hồng Liên đỏ lên, cô ta nhìn mẹ mình, trầm mặc một lát, mới nói: “Tôi cũng không có ý kiến!”

“Được, nếu ba vị không có ý kiến gì, vậy cứ thống nhất quyết định như vậy đi, thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhạn Chấn sẽ giao cho ba người.”

Lạc Khải cười nói: “Mấy ngày gần đây, ba người hãy đi làm quen tình hình của tập đoàn Nhạn Chấn trước, chờ tôi sắp xếp chuyện ở nước ngoài xong, sẽ để ba người ra nước ngoài quản lý chi nhánh công ty.

“Được! Vậy thì phải phiền tổng giám đốc Lạc rồi!” Lý Hiền Thanh mỉm cười nói.

Lạc Khải tạm thời sắp xếp cho họ một gian phòng làm việc.

“Tiểu Nhã, mẹ biết vừa rồi con muốn nói gì, nhưng mẹ phải ngăn cản con!”

Không còn người ngoài, Lý Hiền Thanh kéo tay con gái, mặt đầy vẻ dịu dàng nói.

Tống Hồng Liên rõ ràng hai mắt đỏ lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Con vốn đã muốn đồng ý với tổng giám đốc Lạc.”

Lý Hiền Thanh khẽ thở dài, biết Tống Hồng Liên không muốn thừa nhận trước mặt bà ta mà thôi.

Nhưng có mấy lời, người là mẹ như bà ta phải nhắc nhở con gái trước.

“Liên, mẹ biết con thích Dương Chấn, nhưng con phải rõ ràng, cậu ấy đã kết hôn rồi, thanh niên tuổi trẻ tài cao đẹp trai như cậu ấy sẽ không thiếu đàn bà theo đuổi.”

“Nhân lúc con vẫn chỉ vừa mới thích cậu ấy, mẹ không thể không hoàn toàn dập tắt ngọn lửa tình yêu trong lòng con.”

“Cả đời này hai đứa cũng không thể ở bên nhau. Sau này, chúng ta phải làm việc thật tốt, tranh thủ kiếm thêm thật nhiều lợi nhuận cho tập đoàn Nhạn Châu, mới có thể thể hiện giá trị của chúng ta.”

Lý Hiền Thanh chân thành nói.

Tống Hoa Nghĩa cũng thở dài, sớm biết vậy tối qua anh ta đã không dẫn Tống Hồng Liên tới câu lạc bộ Hoàng Kim.

Anh ta hiểu rõ tất cả nhưng gì Dương Chấn thể hiện đều có sức hấp dẫn rất mạnh với phái nữ.

Nếu như Dương Chấn còn chưa kết hôn, anh ta nhất định sẽ không phản đối Tống Hồng Liên thích Dương Chấn, thậm chí còn tác hợp cho hai người giúp em gái.

Nhưng Dương Chấn kết hôn rồi, hơn nữa cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện vì vợ.

Tình cảm như vậy, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể chen chân vào được.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con chưa từng nói thích anh ấy, con chỉ đơn thuần thấy anh ấy rất ưu tú, chỉ như vậy thôi, con biết nên làm như thế nào.”

Tống Hồng Liên nở nụ cười miễn cưỡng, nói: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ ra nước ngoài cùng hai người.”

Nghe vậy, Lý Hiền Thanh cũng không khuyên thêm nữa, mà nói: “Nếu chúng ta đã gia nhập tập đoàn Nhạn Chấn, như vậy từ giờ trở đi, phải bắt đầu làm việc thôi! Bây giờ chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất, để hiểu hết về tập đoàn Nhạn Chấn.”

“Được.”

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên cũng mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Bên kia, Dương Chấn ngồi trong phòng làm việc của mình, Lạc Khải cũng ở đây, đang báo cáo tiến độ công trình Cửu Châu Thành.

“Chủ tịch, tôi bỗng nhiên hơi mong đợi, mong đến ngày công trình ở Cửu Châu Thành xây xong.”

Báo cáo xong, Lạc Khải mặt đầy kích động nói: “Giáo sư Đỗ đã hoàn thành bản vẽ thiết kế, có lẽ khoảng một tuần nữa sẽ có bản dựng 3D của Cửu Châu Thành.”

“Đến lúc đó, tôi định mang bản dựng 3D đã hoàn thành tới cho cậu xem.”

Dương Chấn gật đầu: “Cho dù thế nào, nhất định phải bảo đảm an toàn cho giáo sư Đỗ.”

Giáo sư Đỗ là người có uy tín nhất trong giới kiến trúc sư xây dựng ở trong nước, Dương Chấn vô cùng yên tâm, nhưng chỉ sợ ông ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Dẫu sao nhà họ Tào, một trong số bốn vương tộc cũng coi trọng mảnh đất kia, ai biết họ sẽ giở thủ đoạn gì.

Lạc Khải vội vàng đảm bảo: “Cậu yên tâm đi, bên phía giáo sư Đỗ, tôi đã sắp xếp bốn vệ sĩ, sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện.”

“Vậy thì tốt!” Dương Chấn nói.

Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Khải bỗng nhiên vang lên.

Ông ta vội vàng nghe máy, nhưng thoáng cái sắc mặt ông ta tái đi, mặt đầy vẻ hoảng loạn nói: “Bây giờ tôi sẽ tới bệnh viện ngay!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Chờ Lạc Khải cúp điện thoại, Dương Chấn cau mày hỏi.

“Giáo sư Đỗ bị thương, vừa mới được xe cứu thương đưa đi, nói tình hình không được tốt lắm.”

Lạc Khải đỏ mắt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.