Chàng Rể Chiến Thần

Chương 601



CHƯƠNG 601: TẤT CẢ CHỈ LÀ GIẢ VỜ

Dương Chấn thờ ơ liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: “Tôi không cần một người bạn như cậu chủ Lương, cũng chẳng cần nhà họ Lương bao bọc.”

“Thằng nhóc này, mày làm như vậy là rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt. Cậu chủ Lương bằng lòng kết bạn với mày mà dám từ chối?” Tiêu Đạt Việt lập tức đứng dậy giận dữ hét lên.

Thạch Bằng cũng đứng dậy theo và nói với giọng đầy uy hiếp: “Hôm nay nhất định phải thả Bàng Thúy Diễm ra, nếu không tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”

“Anh là cái thá gì? Nói không tha cho tôi mà được sao?” Dương Chấn mỉm cười chế nhạo.

Từ lâu anh đã thấy mấy người này trông ngứa mắt rồi nếu như không phải là để giúp đỡ Bàng Thúy Diễm, làm sao anh có thể hạ thấp thân phận đi ăn chung với những người này?

“Mày đúng là tự tìm cái chết?”

Thạch Bằng cầm lấy chai rượu đập vào đầu của Dương Chấn.

“Cút!”

Chai rượu của Thạch Bằng còn chưa ném tới, Dương Chấn đã cầm một dĩa thức ăn lớn ném thẳng vào mặt anh ta.

“Bộp” một tiếng, trên mặt của Thạch Bằng toàn là nước canh, quần áo cũng dính phải, ngã sầm xuống đất trông vô cùng nhếch nhác.

“Đồ khốn kiếp, mày dám ra tay à!”

Tiêu Đạt Việt cũng đứng dậy, cầm ghế đẩu lên, chuẩn bị đánh vào người Dương Chấn.

“Bốp!”

Cuối cùng Dương Chấn cũng đã đứng dậy, một chân giẫm lên bụng của Tiêu Đạt Việt, sau đó chỉ thấy Tiêu Đạt Việt bay ra ngoài và rơi phịch xuống đất.

Ông ta đau đớn đến mức hét toáng lên.

Lương Vũ nhất thời sửng sốt, anh ta không ngờ Dương Chấn lại dám làm như vậy ở ngay trước mặt mình.

“Thằng ranh, mày phải biết đây là nơi nào chứ, dám động tay động chân ở đây, chán sống rồi phải không?”

Lương Vũ vẫn ngồi ở đó, vẻ mặt ảm đạm hỏi.

Dương Chấn cười khinh bỉ: “Vậy thì đến đây thử xem?”

Anh thực sự không muốn tiếp tục ngồi đây với những kẻ ngu ngốc tự cao tự đại này nữa, chỉ lo rằng trong cơn giận nhất thời mình sẽ giết chết bọn họ, vậy thì rắc rối thêm.

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin không chút sợ hãi của Dương Chấn, Lương Vũ đột nhiên có dự cảm không lành.

Là cậu chủ của nhà họ Lương, đã từng gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ, mà anh ta thực sự cảm nhận được khí chất mà chỉ những nhân vật lớn tầm cỡ mới có toát ra từ trên người Dương Chấn.

“Chồng ơi, không hay rồi, Tiểu Nhiên bị người ta đưa tới phòng khác rồi.”

Đúng lúc này, Nhiếp Giang và Châu Hân vẻ mặt hoảng loạn xông vào trong phòng, sợ hãi lo lắng nói.

Bàng Thúy Diễm cũng đi theo ngay sau đó, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

“Cái gì? Có người dám bắt bạn của Lương Vũ tôi ngay trong nhà hàng Trần Thị, thật là không biết tốt xấu gì hết!” Lương Vũ vô cùng tức giận.

Dù anh ta không hề có hứng thú gì vớiTrương Nhiên, nhưng người phụ nữ mà anh ta thích vẫn đang ở đây, lúc cần thiết thì vẫn nên giả vờ một chút.

“Mọi người yên tâm, ông chủ của nhà hàng Trần Thị là anh em tốt của tôi, cho dù là ai, dám gây chuyện ở đây thì việc có thể rời khỏi đây hay không đều do tôi quyết định.”

Khi Lương Vũ nói, anh ta còn liếc nhìn Dương Chấn.

“Đi theo tôi, cứu Tiểu Nhiên về ngay bây giờ!” Nói xong dẫn đầu bước ra ngoài.

Nhưng mà Dương Chấn vẫn thờ ơ ngồi yên tại chỗ và không có ý định sẽ đi cùng bọn họ.

“Dương Chấn, mày không định đi cứu Tiểu Nhiên hay sao?”

Lương Vũ thấy anh không hề nhúc nhích cau mày hỏi.

Dương Chấn cười nhạt: “Có cậu chủ Lương ở đây mà còn cần người khác ra tay hay sao?”

Đối với anh, chỉ cần Bàng Thúy Diễm không sao, thì cho dù có người nào đó chết cũng chẳng liên quan đến mình.

“Mày đúng là đồ nhát gan!”

“Đúng vậy, chắc chắn là không dám động đến những người đã bắt Tiểu Nhiên đi, nên còn không dám đi ra ngoài.”

“Thúy Diễm, một người đàn ông như vậy còn không mau đá đi, nói không chừng một ngày nào đó cô bị người ta bắt đi, anh ta cũng không dám cứu cô.”

Mấy người bọn họ nói một cách mỉa mai.

Sắc mặt của Bàng Thúy Diễm cũng hơi khó coi, nhưng cô ta cũng biết rõ mối quan hệ của mình với Dương Chấn vẫn chưa đến mức khiến anh phải giúp đỡ cứu người, nên chỉ đành im lặng.

“Chúng ta mau đi cứu Tiểu Nhiên thôi! Lãng phí thời gian với loại người này làm gì?”

Nhiếp Giang vội vàng thúc giục.

Ngay cả Bàng Thúy Diễm cũng đi theo Lương Vũ và những người khác, bỗng chốc trong phòng chỉ còn lại mình Dương Chấn.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đưaTrương Nhiên trở về, nhưng đầu tóc của cô ta rối bù và quần áo thì có dấu hiệu bị xé rách.

“Cậu chủ Lương, vừa rồi may mà có anh, nếu không tôi không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Hai mắtTrương Nhiên đỏ hoe nói.

Lương Vũ khẽ lắc đầu: “Dù sao mọi người cũng đều là bạn bè của Thúy Diễm, cứu giúp là điều nên làm.”

Nghe vậy, trong ánh mắt củaTrương Nhiên hơi thất vọng.

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng Lương Vũ sẽ thích mình, nhưng không ngờ trong mắt anh ta chỉ có Bàng Thúy Diễm.

“Thúy Diễm, cô nhìn xem cậu chủ Lương đối xử với cô tốt biết bao? Tôi nói này, cô hãy mau mau đá tên bạn trai vô dụng kia rồi ở bên cạnh cậu chủ đi!”

“Đúng đấy, chẳng bao lâu nữa nhà họ Lương sẽ trở thành một trong Yên Đô Bát môn rồi. Nói không chừng vài chục năm nữa, cậu chủ Lương sẽ trở thành chủ nhân của nhà họ Lương, đến lúc đó, cô sẽ là bà chủ của gia tộc, cả đời này được sống một cuộc sống giàu sang mà nhiều người sẽ phải ghen tỵ.”

“Kẻ vô dụng kia chẳng hề xứng với cô, có cậu chủ Lương ở đây, anh ta còn chẳng dám đi cứu Tiểu Nhiên cùng chúng tôi, đúng là đồ nhát gan.”

Mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười thuyết phục Bàng Thúy Diễm.

Lương Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn Bàng Thúy Diễm và nói: “Thúy Diễm, em hiểu rõ tấm lòng của anh mà. Anh không quan tâm đến quá khứ của em, chỉ cần em bằng lòng ở bên anh thì muốn anh làm gì cũng được.”

Bàng Thúy Diễm lắc đầu, nhìn Lương Vũ nói: “Xin lỗi anh, tôi đã có bạn trai rồi!”

Lương Vũ cũng không ngạc nhiên, anh ta vẫn nở nụ cười tỏa nắng: “Nếu đã như vậy thì anh không ép buộc em nữa, nhưng anh phải nói cho em biết, anh sẽ đợi em, luôn đợi em!”

“Thúy Diễm, chúng tôi thực sự ghen tị với cô quá đi, được một người đàn ông tốt như cậu chủ Lương đem lòng yêu mến.”

“Đúng đấy, nếu đổi lại là tôi, tôi đã cảm động ngất lên ngất xuống rồi.”

Châu Hân và Nhiếp Giang nói với vẻ mặt vô cùng ghen tị.

KhiTrương Nhiên nhìn Bàng Thúy Diễm, ánh mắt của cô ta hơi lạnh lùng, để Lương Vũ có thể để mắt đến mình nhiều hơn, thậm chí đã đá bạn trai đi rồi, không ngờ trong mắt anh ta chỉ có Bàng Thúy Diễm.

“Bịch!”

Đột nhiên, cánh cửa của căn phòng bị ai đó ở bên ngoài đá văng ra, ngay sau đó thấy một đám đông những người đàn ông vạm vỡ xông vào, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

“Tiểu Quang, nói cho anh biết, vừa nãy là ai đã đánh em?”

Người đàn ông dẫn đầu tức giận hỏi thanh niên bên cạnh.

“Vừa rồi chính là những người này đánh em, anh à, nhất định không được dễ dàng buông tha cho bọn họ, em muốn chặt đứt một chân của chúng!” Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.

Khắp người anh ta toàn là dấu chân, mặt mũi bầm dập, rõ ràng là đã bị vây đánh một trận.

Khi đám người của Lương Vũ nhìn thấy nhiều người kéo đến như vậy, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi, tất cả đều sợ hãi trốn sau lưng anh ta, bây giờ có lẽ chỉ có thân phận của Lương Vũ mới có thể hù dọa được những người này bỏ đi.

“Vừa rồi em trai anh bắt bạn tôi đi và có hành vi vô lễ, chúng tôi cũng chỉ là cứu người thôi. Dù anh ta có bị đánh thì cũng là tự chuốc vào thân, tôi khuyên anh không nên hành động hấp tấp.”

Lương Vũ bước lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương và nói: “Cứ coi như là giữ thể diện cho tôi, các anh đi đi!”

Người đứng đầu bên kia nhíu mày, nhìn Lương Vũ từ đầu đến chân, sau đó hỏi: “Mày là cậu chủ nhà nào?”

“Tôi là con trai trưởng đời thứ ba của nhà họ Lương, Lương Vũ, ông nội tôi là gia chủ nhà họ Lương!” Lương Vũ tự hào nói.

“Mẹ kiếp! Một thứ rác rưởi của nhà chẳng ra gì mà dám làm bộ làm tịch trước mặt tao đây? Cho dù là ông nội của mày mà cũng dám đòi giữ thể diện với Thái Văn tao à?”

Anh ta tức giận nói.

Nghe thấy tên của đối phương, vẻ mặt Lương Vũ đột nhiên thay đổi, kinh ngạc nói: “Anh … anh là Thái Văn của nhà họ Thái?”

“Mày có tư cách để gọi tên của tao à?”

Thái Văn bước tới tát vào mặt Lương Vũ một cái, tức giận chất vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.