Chàng Rể Chiến Thần

Chương 610



CHƯƠNG 610: ĐI GẶP CẬU TA

Thái Hữu Vi chính mắt thấy con trai mình bị đạp gãy cổ, nhất thời ngây người.

“Mày, mày giết con tao!”

Thái Hữu Vi mặt không tin nổi, nói: “Sao mày dám?”

Giọng ông ta nghe như rất bình tĩnh, nhưng ai cũng biết, lúc này trong lòng ông ta rất tức giận.

Trần Anh Hào mới vừa rồi cũng là chỉ đánh mù quáng, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Thái Quang chết không nhắm mắt, tim anh đập điên cuồng.

Dương Chấn lại vô cùng bình tĩnh. Có thể nói chuyện hôm nay, vốn là do Thái Quang tự làm tự chịu.

Vốn là, Dương Chấn còn muốn cho Thái Quang một con đường sống, nhưng cậu ta dùng người thân Trần Anh Hào uy hiếp, lúc này mới khiến Dương Chấn sinh lòng sát ý.

Nhìn Thái Hữu Vi tức giận khôn nguôi, Trần Anh Hào trong lòng căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn giả đò trấn tĩnh, nói: “Nó đáng chết!”

“Hay cho câu nó đáng chết!” Thái Hữu Vi đè nén tức giận.

Mặc dù ông ta rất muốn giết Trần Anh Hào, trả thù máu cho con trai, nhưng cũng biết hoàn cảnh mình hiện tại.

“Bây giờ, chúng tôi có thể rời đi hay không?”

Thái Hữu Vi thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn, vẻ mặt lạnh căm nói.

Dương Chấn lắc đầu: “Muốn đi thì gọi ba ông đến nói chuyện với tôi!”

“Cậu không nên ức hiếp quá đáng!” Thái Hữu Vi giận dữ hét.

Hiện ba ông ta là người đứng đầu nhà họ Thái. Nếu với tình hình hiện tại mà gọi ba ông tới thì sẽ không có nhân nhượng.

Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Tôi cho các ông nửa tiếng, sau nửa tiếng nếu ba ông không đến thì tôi sẽ tự mình đến nhà họ Thái.

Chỉ là lúc đó hậu quả nghiêm trọng hay không thì tôi không nói trước được.”

Dứt lời, Dương Chấn phất phất tay: “Tất cả rút lui!”

Có Dương Chấn ra lệnh, kia một ngàn người không chút do dự nào, giống như thủy triều rút, trong nháy mắt rời đi.

Dương Chấn nhàn nhạt nhìn Thái Hữu Vi một cái: “Tôi ở đây chờ, cho ông nửa tiếng.”

Dứt lời, anh xoay người đi vào trong nhà hàng như thể chẳng hề sợ Thái Hữu Vi sẽ kéo một trăm người kia đến giết mình.

Thái Hữu Vi đấu tranh nội tâm, tại sao tới giờ ông ta không ra tay với Dương Chấn?

Nhưng nhìn dáng vẻ Dương Chấn tự tin, nói một câu đã gọi được cả ngàn người, ông ta không dám.

“Chúng ta đi!”

Thái Hữu Vi cắn răng nói.

Trong nháy mắt, nhà hàng họ Trần mới vừa rồi còn tấp nập, lập tức yên tĩnh lại.

“Dương Chấn, anh không sao chứ?”

Dương Chấn mới vừa trở lại phòng bao, Bàng Thúy Diễm lập tức tiến lên đón, trên mặt còn có mấy phần lo âu.

Dương Chấn lắc đầu, dặn Trần Anh Hào: “Cậu sắp xếp người đưa Thúy Diễm về nhà!”

“Tôi không đi!”

Ai ngờ Bàng Thúy Diễm lập tức lắc đầu từ chối, mắt đỏ nói: “Tôi biết, anh muốn đưa tôi đi, chuyện ngày hôm nay vì tôi nên mới thế này, tôi không thể đi!”

“Có phải nhà họ Thái không muốn dàn xếp ổn thỏa không? Nếu không tôi đi cầu xin nhà họ Thái, để nhà họ Thái bỏ qua cho anh.”

Nghe được lời Bàng Thúy Diễm, Dương Chấn bỗng nhiên có cảm giác chiến thắng, lần này, người phụ nữ này đoán sai rồi.

“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?”

Thấy Dương Chấn trên mặt đắc ý, Bàng Thúy Diễm cau mày hỏi, nhưng chính cô cũng nhẹ nhõm hẳn.

Cô thấy trên mặt Trần Anh Hào vẻ căng thẳng và lúng túng, nhưng ở trong mắt Dương Chấn lại chẳng thấy gì. Chỉ có thể cảm giác được trong lòng Dương Chấn vô cùng bình tĩnh, giống như không hề coi nhà họ Thái ra gì.

“Cô yên tâm đi, nhà họ Thái không làm gì được tôi, giờ cô có thể rời đi. Thế thì tôi mới không phải lo gì, cô ở chỗ này, chỉ vướng tay vướng chân tôi thôi.” Dương Chấn mở miệng nói.

Nghe vậy, Bàng Thúy Diễm mặt đầy vẻ thất vọng, nhìn Dương Chấn thật sâu một cái, biết đây là nói thật, vì vậy mở miệng nói: “Được rồi! Vậy tôi về nhà trước!”

Dương Chấn gật đầu.

Rất nhanh, Bàng Thúy Diễm bị Trần Anh Hào cho người đưa đi, anh cũng đưa bạn gái mình đi, lúc này trong phòng bao chỉ còn lại Dương Chấn, Mã Tuân, còn có Trần Anh Hào là ba người.

“Ngài Dương, lần này ngài nhất định phải giúp tôi! Tôi giết người nhà họ Thái, nhà họ Thái chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.” Trần Anh Hào trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Dương Chấn mở miệng nói: “Cậu sợ à?”

Trần Anh Hào đúng là sợ, nhưng cũng không dám thừa nhận, lắc đầu: “Có ngài Dương ở đây, tôi không sợ!”

“Nếu không sợ, vậy thì gọi người đi! Sau đó yên tâm chờ, chờ nhà họ Trần tiếp quản nhà họ Thái.” Dương Chấn nói.

Trần Anh Hào sững sốt một chút: “Gọi người? Ngài Dương muốn bao nhiêu người?”

Dương Chấn không nói nên lời, nếu muốn gọi người, cũng sẽ không để cho một ngàn người kia rời đi.

Mã Tuân cũng có chút nhìn không được, thoải mái cười một tiếng: “Ý anh Chấn là cậu gọi người nắm quyền nhà họ Trần tới, nếu không, cậu có thể đại diện nhà họ Trần tới tiếp quản nhà họ Thái không?”

Nghe lời Mã Tuân, Trần Anh Hào mới lấy lại tinh thần, anh vội vàng nói: “Ông nội tôi đã chuyển chức gia chủ cho ba tôi, tôi vừa thông báo chắc ông ấy sắp tới rồi.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị người ta gõ.

Sau khi Trần Anh Hào mở cửa, đã nhìn thấy một bóng người trung niên đang đứng ở cửa, chính là con trai của Trần Hưng Hải, Trần Hạo.

“Ba!” Trần Anh Hào gọi một tiếng, vội vàng tránh ra.

“Ngài Dương!”

Trần Hạo đi tới trước mặt Dương Chấn, cung kính nói.

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Nếu chủ nhân nhà họ Trần muốn phát triển ở Yến Đô, chắc hẳn nhà họ Trần ở Yến Đô có không ít người nhỉ?”

“Cậu Dương, phần lớn người nhà họ Trần đều đã ở Yên Đô, chỉ đợi cậu Dương ra lệnh, cậu Dương có mệnh lệnh gì, xin cứ việc dặn.” Trần Hạo nói.

“Để người nhà họ Trần chuẩn bị sẵn sàng đi.” Dương Chấn lạnh nhạt nói.

“Dạ!” Trần Hạo nói, vội vàng đi sắp xếp.

Bên kia, Thái Hữu Vi đã dẫn người rời đi, đang đi tới nhà họ Thái.

“Ba, xảy ra chuyện lớn!”

Thái Hữu Vi gọi một cuộc điện thoại, vội vàng nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thái Hoàng vội vàng hỏi.

Thái Hoàng là người đứng đầu nhà họ Thái, một nửa khu giải trí của Yến Đô hôm nay đều do ông dựng nên.

Thái Hữu Vi không dám thờ ơ, vội vàng kể chuyện xảy ra cho ông nghe một lượt.

“Ba, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cậu ta yêu cầu ba phải nói chuyện, nhất định sẽ đòi hỏi nhiều.” Thái Hữu Vi mặt đầy khẩn trương hỏi.

Thái Hoàng không lên tiếng, yên lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: “Một người có thể gọi được một ngàn người trong một lúc, tuyệt đối không phải người bình thường, nếu cậu ta muốn gặp ta, vậy ta chỉ có thể đi gặp!”

“Ba, ba không thể đi! Đây rõ ràng chính là một buổi Hồng Môn Yến, nếu như ba đi, cậu ta muốn mạng của ba, vậy phải làm thế nào?”

Thái Hữu Vi vội vàng nói: “Ngược lại nếu không giờ chúng ta đi triệu tập nhân viên, đến quán cơm nhà họ Trần giết cậu ta!”

“Cậu ta có thể triệu tập một ngàn người thì sao? Người chúng ta có thể gọi chắc chắn nhiều hơn cậu ta!”

Thái Hữu Vi cắn răng nghiến lợi nói.

“Nếu như không nắm chắc thì cậu ta có để con về không?”

Thái Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta không hề biết sợ, căn bản cũng sẽ không sợ nhà họ Thái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.