Chàng Rể Chiến Thần

Chương 613



CHƯƠNG 613: MÃ TUÂN LỘT XÁC

“Thời gian của tôi rất quý giá, không rảnh cãi nhau ở đây với ông, nếu ông nói xong rồi thì cút đi!”

Dương Chấn đột nhiên nhìn Lí Kình và nói.

Anh vừa nói ra câu này, người trong phòng bao đều sợ ngây người.

Sau phút giây ngạc nhiên ngắn ngủi, sắc mặt ba ông cháu nhà họ Thái đầy phấn khởi, vì họ cảm thấy Lí Kình đang bên bờ tức giận và sắp bùng nổ.

“Cậu kia, cậu to gan quá đấy, dám nói thế với Tứ gia, cậu có biết Hiệp hội Võ thuật có vị thế thế nào không?”

Thái Hữu Vi chế nhạo nói: “Thấy cậu chắc là không biết rồi, thôi để tôi phổ cập cho cậu vậy! Rốt cuộc Hiệp hội Võ thuật mạnh mẽ thế nào, bất kì một gia tộc nào ở Cửu Châu này cũng không phải là đối thủ.”

“Chỉ với tổng đà của Hiệp hội Võ thuật ở khu Cửu Châu này thì dù Yên Đô Bát Môn liên thủ cũng không phải là đối thủ.”

“Nhà họ Thái chúng tôi chính là gia tộc được Hiệp hội Võ thuật bồi dưỡng nên, cùng lắm là mang tiếng nhà họ Thái, nhưng thực tế, tất cả mọi thứ của nhà họ Thái đều thuộc về Hiệp hội Võ thuật.”

“Bây giờ cậu biết mình đắc tội với thế lực thế nào chưa?”

Thái Hữu Vi lại hung hăng đứng dậy, nào còn thấy sợ hãi Dương Chấn như ban nãy nữa?

Nhưng mà lời nói của anh ta cũng chẳng thể khiến Dương Chấn sợ hãi chút nào.

Khi Dương Chấn nhìn anh ta, ánh mắt đầy hài hước.

“Ban đầu tôi định lấy ra ba mươi nghìn tỷ để mua cả nhà họ Thái, nhưng bây giờ tôi không muốn bỏ ra nghìn nào nữa, vì căn bản chẳng cần làm thế.” Dương Chấn nói.

“Cậu kia, cậu tự tìm đường chết!”

Lí Kình đã rất tức giận từ lâu, lúc này thì hoàn toàn giận dữ, chân chuyển đổng, lập tức vọt tới phía Dương Chấn.

Vốn dĩ ông ta vẫn hơi e ngại bối cảnh của Dương Chấn, nhưng bây giờ Dương Chấn lại muốn cướp nhà họ Thái, đúng là chẳng hề coi Hiệp hội Võ thuật ra gì.

Thế nên ông ta có ý định giết Dương Chấn, chỉ cần giết hết tất cả số người trong phòng bao này thì có thể giấu chuyện này được.

Đến lúc đó, dù Dương Chấn có bối cảnh hùng mạnh thế nào thì cũng không thể nào điều tra ra là do ông ta làm.

Dương Chấn chẳng hề có ý định ra định, vẫn yên tĩnh ngồi ở ghế chủ tọa như cũ, nhưng mà khi nhìn sang Lí Kình thì trong mắt đầy lạnh lùng.

“Chỉ bằng ông vẫn chưa đủ tư cách giao thủ với anh Chấn!”

Thấy Lí Kình sắp vọt đến, Mã Tuân di chuyển, lập tức nhào qua.

“Ầm!”

Gần như trong chớp mắt ấy, hai người cùng vọt đến và ra tay cùng lúc.

“Ầm!”

Cái bàn tròn trong phòng ăn sang trọng ấy lập tức chia năm xẻ bảy.

“Ầm ầm ầm!”

Hai bên chiến đấu đã bắt đầu thật rồi.

Ban đầu Thái Hoàng đầy tự tin, nhưng lúc này sắc mặt đờ đẫn, bởi vì ông ta phát hiện, thực lực của Mã Tuân chẳng hề kém gì Lí Kình.

Nhưng Lí Kình là cường giả đứng hàng bốn trong Hiệp hội Võ thuật đó!

Giờ đây, một chàng trai chỉ hai mươi tư hai mươi lăm tuổi mà cũng có thực lực mạnh mẽ như thế, sao lại thế được?

Nếu ông không biết Lí Kình rất tức giận thì đã cho rằng Lí Kình thủ hạ lưu tình rồi.

“Đây chính là cường giả thứ tư trong Hiệp hội Võ thuật sao? Cũng chỉ thế thôi!” Mã Tuân dùng một quyền đánh lui Lí Kình rồi cười lạnh nói.

Lí Kình đứng ở chỗ cách Mã Tuân chừng hai mét, sắc mặt cực kì nghiêm trọng.

Tuy ông ta chưa dùng hết toàn lực, nhưng chỉ với thực lực mà Mã Tuân thể hiện lúc này đã rất mạnh.

Hơn nữa, ông ta còn có cảm giác, dường như Mã Tuân vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Nếu là thế thật, vậy chắc bối cảnh của Dương Chấn rất là khủng khiếp.

“Này cậu, phải thừa nhận là tôi đã khinh địch, nhưng nếu đây chính là sức mạnh toàn bộ của cậu, nếu muốn đánh bại tôi thì còn kém xa lắm.”

Lí Kình bỗng nói, giọng nói đầy khinh thường, nhưng cũng chỉ là giả vờ thôi.

Mã Tuân cười nhạo: “Lắm mồm thế! Nếu ông bằng lòng thần phục anh Chấn thì có khi tôi sẽ tha cho ông một con đường sống.”

“Ngạo mạn!”

Lí Kình tức giận nói, sau đó chân di chuyển, cả người như hóa thành một tia chớp, gần như lập tức vọt tới trước mặt Mã Tuân.

Mã Tuân trông thì rất ngạo mạn, nhưng ánh mắt đầy nghiêm túc, có thể giao thủ với cường giả có cấp bậc như Lí Kình chính là cơ hội để anh ta nâng cao thực lực.

Anh ta không dám chậm trễ, đối mặt với Lí Kình mạnh mẽ hơn, anh ta cũng dùng hết sức.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, quả đấm của Lí Kình nặng nề ập đến, đấm lên ngực Mã Tuân.

“Phụt!”

Mã Tuân phụt máu, lập tức lui hẳn năm sáu bước.

Nhưng anh ta vẫn chưa đứng vững thì Lí Kình lại xuất hiện trước mặt anh ta, một cú đá như sấm chớp đá lên huyệt thái dương của anh ta.

“Vèo!”

Mã Tuân chẳng hề có cơ hội ra tay, cơ bắp chân lập tức bộc phát đạp mạnh lên đất, cơ thể buộc phải né tránh, khó khăn lắm mới tránh được cú đá của Lí Kình.

“Haha, hay lắm!”

Thái Hữu Vi kích động két to: “Ba à, thực lực của Tứ gia mạnh mẽ quá xa, tên kia chẳng là đối thủ đâu, con đoán chưa đến hai phút thì tên đó sẽ chết trong tay Tứ gia.”

“Không hổ là cường giả thứ tư của Hiệp hội Võ thuật, đúng là lợi hai. Chắc một mình Tứ gia cũng có thể quét sạch Yên Đô Bát Môn nhỉ?” Thái Văn cũng cười to nói.

Nhưng sắc mặt của Thái Hoàng thì đầy nghiêm trọng, nặng nề nói: “Tứ gia rất mạnh, nhưng cậu đó cũng rất mạnh, người như thế sao có thể là kẻ vô danh được?”

“Cường giả trẻ tuổi thế mà chỉ là vệ sĩ của Dương Chấn, vậy mấy đứa đã từng nghĩ đến thân phận của Dương Chấn là gì chưa?”

“Hay phải nói là, mấy đứa cho rằng, trần đời này, có ai có tư cách để cường giả có cấp bậc như Tứ gia làm vệ sĩ chưa?”

Thái Hữu Vi và Thái Văn không phải là kẻ ngu, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thái Hoàng.

Trông thì Mã Tuân yếu hơn Lí Kình, nhưng cũng không yếu hơn mấy, đời này chẳng ai dám bảo Lí Kình làm vệ sĩ.

Nhưng mà, Mã Tuân có thực lực không phân cao thấp với Lí Kình lại là vệ sĩ của Dương Chấn.

“Dù Tứ gia thắng thì sợ rằng nhà họ Thái ta cũng không giữ được.” Thái Hoàng bỗng nói.

“Ba, chưa nghiêm trọng đến mức đó chứ?” Thái Hữu Vi không cam lòng hỏi.

Thái Văn cũng cắn răn nói: “Có Tứ gia ở đây thì nhà họ Thái sẽ không bị tiêu diệt!”

Ngay lúc này bỗng có sự thay đổi bất thường.

Ban nãy Mã Tuân còn bị Lí Kình áp chế khắp nơi thì bất thình lình gầm lên, một loại khí thế bàng bạc bộc phát từ trên người anh ta, giống như làn sóng xung kích vô hình liên tục tản ra bốn phía.

“Ông già, đánh đủ rồi chứ? Đánh đủ rồi thì thưởng thức một chiêu của tôi!”

Hai tay Mã Tuân siết chặt quả đấm, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Sắc mặt của Lí Kình hơi khó coi, ông ta đã dùng toàn lực, chẳng lẽ vẫn không thể đánh bại chàng trai trẻ này dễ dàng được sao?

Lúc này, từ trên người Mã Tuân, ông ta cảm nhận được một loại cảm giác rất nguy hiểm.

“Phô trương thanh thế!”

Lí Kình hơi mất tự nhiên nói, đồng thời cũng siết chặt tay, chuẩn bị xong việc ngăn cản chiêu thức của Mã Tuân.

“Đến đây!”

Mã Tuân gầm lên, sàn nhà cẩm thạch dưới chân lập tức vỡ nát, mượn lực phóng này cả người lập tức đánh về phía Lí Kình.

“Không ổn, lui!”

Khi Mã Tuân tung quả đấm, Lí Kình cũng cảm thấy một loại khí tức rất kinh khủng bao phủ mình, không hề do dự lập tức lui ra sau.

Nhưng mọi chuyện đã trễ rồi!

“Ầm!”

Tốc độ của Mã Tuân siêu nhanh, gần như vào phút giây Lí Kình lui ra sau thì nắm đấm của Mã Tuân đã đập mạnh xuống.

Chính cú đấm trông đơn giản mà mạnh mẽ này đã đập thẳng vào ngực Lí Kình, cùng lúc đó, một sức mạnh kinh khủng dường như thẩm thấu vào da thịt của Lí Kình, khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đều bị chấn động mạnh.

“Phụt!”

Lí Kình không thể nào chịu nổi, bỗng phụt máu, người như diều đứt giây, bay ra xa mười mấy mét rồi ngã ầm ầm xuống sàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.