Chàng Rể Chiến Thần

Chương 616



CHƯƠNG 616: ĐẤT DỮ YÊN ĐÔ

Thấy Tống Hồng Liên cực lực đề cử nhà ăn Trần Thị, trong lòng Dương Chấn hơi ngạc nhiên, còn tưởng nhà ăn Trần Thị chỉ là một nhà hàng khá lớn, không ngờ lại thành thánh địa check-in nổi tiếng trên mạng.

“Anh, chẳng lẽ anh không biết nhà ăn Trần Thị sao?”

Chắc vì có người anh là Tống Hoa Nghĩa nên khiTống Hồng Liên gọi anh rất là tự nhiên, người không biết sẽ tưởng Dương Chấn là anh trai ruột của cô ta.

Dương Chấn cười gật đầu: “Anh biết chỗ này!”

“Anh xem này, chỗ em còn có video đăng trên mạng đấy, đều ở đây.”

Tống Hồng Liên nói rồi lấy điện thoại ra và mở một video: “Bên trong nhà ăn Trần Thị được chia thành mấy khu vực, mỗi một khu vực đều nấu thức ăn theo một khẩu vị.”

“Em thích nhất là đồ ăn Tây Bắc, anh thích vị nào? Chúng ta đi ăn loại đó.”

Khi hai người đang nói chuyện thì đã đi đến nơi cần chọn khu vực rồi.

Nơi họ đứng giống như ở trung tâm, bốn phương tám hướng đều có hành lang đi đến các khu vực.

Ở trước mỗi hành lang đều dán món ăn bất đồng khẩu vị.

“Vậy thì ăn đồ hương vị Tây Bắc đi!” Dương Chấn cười nói.

“Vẫn là anh tốt hơn, mỗi lần anh em tới chẳng hề theo ý em. Gì mà cứ muốn ăn đồ Tây, còn nói ăn đồ Tây thì có khí chất, đó đều là mấy lí lẽ sai trái.”

Thấy Dương Chấn chọn vị Tây Bắc,Tống Hồng Liên rất là vui.

“Em nói xấu anh trai em với anh, không sợ anh trai em biết rồi sẽ xử lí em sao?” Dương Chấn cười trêu nói.

Tống Hồng Liên kiêu ngạo nói: “Anh ấy không nỡ xử lí em đâu!”

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai người đi tới khu vị Tây Bắc.

Hôm qua Dương Chấn đến đây là đến thẳng ghế lô, nên chẳng biết chỗ này còn chia ra rất nhiều khu vực, mỗi khu vực đại biểu một khẩu vị khác nhau.

Chẳng trách nơi này sẽ thành thánh địa check-in nổi tiếng trên mạng.

Vỗn dĩ nhà ăn Trần Thị đã là nhà hàng lớn năm sao, hơn nữa lại có cá tính thế này, đương nhiên sẽ được nhiều người chú ý.

“Anh à, mai em phải ra nước ngoài rồi.”

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tâm trạng củaTống Hồng Liên bỗng nhiên xấu đi, đỏ mắt nhìn Dương Chấn nói.

Dương Chấn mới bừng tỉnh, chẳng tráchTống Hồng Liên đột nhiên mời mình ăn cơm, ra là để chào tạm biệt.

“Em không muốn đi nước ngoài?” Dương Chấn hỏi.

Tống Hồng Liên gật đầu, rồi bỗng nhiên lắc đầu: “Em không muốn đi, nhưng em cũng không muốn xa mẹ với anh em, họ đi đâu thì em đi theo đó.”

Sau khi nghe thấy lời nói củaTống Hồng Liên, Dương Chấn nhất thời yên lặng.

Nói đến chuyện ba người nhàTống Hồng Liên được sắp xếp đi nước ngoài vẫn là được Dương Chấn đồng ý.

Dù là Lý Hiền Thanh, hay là Tống Hoa Nghĩa, hay cảTống Hồng Liên, đều là nhân tài giới kinh doanh.

Vốn dĩ họ có xuất thân giàu có, nếu để họ ở trong nước thì sẽ có cảm giác tranh quyền đoạt thế với Lạc Khải.

Dù thế nào đi nữa, Lạc Khải đã theo anh từ lúc đầu đến tận bây giờ, dù đã gặp nhiều nguy cơ nhưng anh ta không hề có ý rút khỏi.

Giờ chính là lúc tập đoàn Nhạn Chấn phát triển mạnh, nếu cho người thay thế anh ta, điều đó không công bằng với anh ta.

“Yên tâm đi, chờ khi thị trường ở nước ngoài ổn định rồi, chỉ cần em và mẹ sẵn lòng trở về thì anh sẽ không ngăn cản.” Dương Chấn bỗng nói.

“Thật ạ?” Sắc mặt củaTống Hồng Liên bỗng đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.

Dương Chấn gật đầu: “Đương nhiên là thật, có thể em và mẹ em sẽ về, bỏ mình anh em lại đó là được.”

“Ôi? Phải bỏ mình anh em ở lại nước ngoài sao?”Tống Hồng Liên nói.

Dương Chấn nghiêm trang gật đầu: “Dù sao thì trong nước đã có người anh là anh, Tống Hoa Nghĩa có về hay không cũng không có vấn đề gì cả đúng không?”

“Hahaha…”

Tống Hồng Liên kịp phản ứng, Dương Chấn đang đùa với cô ta, không nhịn được mà bật cười: “Anh, anh còn biết đùa cơ đấy.”

“Anh nói thật! Đến lúc đó để anh em ở lại nước ngoài trông coi sản nghiệp ở nước ngoài giúp anh.” Dương Chấn nói.

Ngeh thì như đùa, nhưng anh thật sự có dự định để Tống Hoa Nghĩa ở lại nước ngoài một thời gian dài.

NhưngTống Hồng Liên lại coi thành đùa.

Chẳng bao lâu sau đồ ăn hương vị Tây Bắc đã được bày lên bàn.

Thời gian gần đây, chuyện của Dương Chấn cũng nhiều, hôm nay coi như nhẹ nhõm hẳn rồi, nhất là khi ở bênTống Hồng Liên, cảm giác rất thoải mái.

Dương Chấn đói thật nên ăn rất nhiều, cònTống Hồng Liên thì chẳng ăn bao nhiêu.

“Ăn cơm xong rồi, anh đưa em về nhà nhé!”

Ăn uống no đủ, Dương Chấn nhìnTống Hồng Liên hỏi.

“Anh, em muốn đi bar! Anh đi với em được không?”Tống Hồng Liên đầy mong đợi nói.

Dương Chấn sửng sốt: “Đi bar làm gì?”

“Đương nhiên là để mua say rồi!”Tống Hồng Liên nói.

Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu: “Trời đã muộn lắm rồi, chúng ta về đi. Hơn nữa anh không uống rượu, chắc chắn em sẽ thấy chán.”

Trước đây khi ở Bắc Cảnh, ngày nào cũng phải cảnh giác, lúc nào cũng có chiến đấu nổ ra, rượu sẽ khiến tư duy của con người tê liệt, thế nên đã ra lệnh cấm, không được uống rượu.

Tuy đã rời đi nhưng Dương Chấn vẫn luôn duy trì thói quen này.

“Em muốn uống!”

Tống Hồng Liên ra vẻ đáng thương nói, ánh mắt đầy mong đợi.

Nghĩ đến ngày mai, cả nhàTống Hồng Liên phải đi nước ngoài nên lúc này Dương Chấn mới gật đầu: “Được!”

Chẳng biết có phải không nỡ đi nước ngoài hay không mà trên đường đến quán bar,Tống Hồng Liên vốn nói rất nhiều bỗng nhiên lại rất yên lặng, nhìn ra ngoài cửa xe rồi ngẩn người.

Khi Dương Chấn đã dừng xe trước quán bar Hoa Hồng,Tống Hồng Liên mới lấy lại tinh thần: “Đến rồi à!”

“Hay anh đưa em về nhé?”

Sau khi đỗ xe, Dương Chấn hơi lo âu hỏi.

Trạng thái này củaTống Hồng Liên, rõ ràng là có tâm sự, nếu muốn rượu thật thì dễ say lắm.

“Anh Dương à, mai em phải đi rồi, anh cứ thỏa mãn tâm nguyện nhỏ nhoi này của em đi!”Tống Hồng Liên nói.

Đúng là có vấn đề, trước đó còn kêu anh trai, giờ lại thành anh Dương, tâm trạng rõ ràng rất nặng nề.

“Đi thôi!”

Dương Chấn không khuyên nữa, dẫn đầu đi vào quán bar.

Có anh ở đây thì có chuyện gì xảy ra được chứ?

Quán bar Hoa Hồng là một quán bar nho nhỏ, nhưng cấp bậc thì không nhỏ chút nào. Không ồn ào như mấy hộp đêm lớn, dưới ánh đèn u ấm, đâu cũng là khách.

Trong đó, người trẻ chiếm đa số, trong một vài góc mờ mờ còn có đôi nam nữ trẻ tuổi ôm ấp nhau.

Trước quầy bar có một vài chàng trai cô gái độc thân đến săn mồi.

Trên sân khấu có một chàng trai ngoại quốc đẹp trai đang chơi saxophone, bầu không khí trong quán bar rất mờ ám.

Dù là Dương Chấn hayTống Hồng Liên đều là người có giá trị nhan sắc vượt bậc.

Họ vừa đi vào quán bar thì đã bị rất nhiều trai gái đến săn mồi để mắt, nhiều phụ nữ trang điểm đậm và ăn mặc hở hang liên tục nháy mắt với Dương Chấn.

Dương Chấn nhắm mắt làm ngơ, nhưngTống Hồng Liên thì không chịu nổi ánh mắt đó, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Dương Chấn.

“Lần đầu đến sao?”

Sau khi hai người tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, Dương Chấn nhìn sắc mặt khẩn trương củaTống Hồng Liên rồi cười hỏi.

Tống Hồng Liên hơi ngại ngùng gật đầu: “Chưa từng đến, nên muốn trải nghiệm cảm giác trong quán bar.”

Người từng là cô chủ nhà giàu nhưTống Hồng Liên, rất ít ai chưa từng đến quán bar, cô ta đúng là có đức hạnh.

“Anh Dương à, chắc anh là khách quen của mấy nơi thế này nhỉ?”

Tống Hồng Liên đột nhiên hỏi.

Dương Chấn đen mặt: “Anh giống khách quen của nơi thế này vậy sao?”

Tống Hồng Liên bỗng nhớ đến, ban nãy Dương Chấn nói anh không uống rượu thì sao lại thường đến chỗ này được?

Cô ta lè lưỡi, cười nói: “Nhưng cảm thấy anh Dương anh chẳng khẩn trương xíu nào, nên tưởng là anh thường đến nơi thế này.”

Dương Chấn bất đắc dĩ nói: “Đến chỗ này thì sao lại khẩn trương?”

“Em thấy trên mạng viết là, lần đầu đến quán bar, dù là nam hay nữ thì đều rất khẩn trương.”

Tống Hồng Liên rất ngây thơ nói: “Còn nói trong quán bar có rất nhiều ma men, ngoài cổng còn có “nhặt xác” nữa, hơn nữa trong quán bar thường có kẻ gây chuyện. Nghe nói mấy chỗ giải trí kiểu này, gần như hôm nào cũng xảy ra các vụ đánh nhau.”

“Trên mạng viết mà em cũng tin sao?” Dương Chấn cạn lời.

“Em lần đầu đến thì rất khẩn trương, cứ sợ gặp người xấu.”Tống Hồng Liên nghiêm túc nói.

Dương Chấn cười nói: “Em sợ mình đẹp nên có người đến bắt chuyện chứ gì?”

Tống Hồng Liên ngại ngùng gật đầu.

“Người đẹp, tôi có thể mời em uống một ly không?”

Nhưng vào lúc này, một thanh niên ăn mặc rất xa hoa, cầm theo một ly cocktail, cười híp mắt đi tới.

Ngay cả Dương Chấn cũng ngẩn ra: “Đây là vùng Yên Đô đây sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.