Chàng Rể Chiến Thần

Chương 635: Cô là đồ Ngu à?



Nghe thấy lời cô nàng lòe loẹt kia nói, sắc mặt Tần Thanh Tâm cực kỳ khó coi, lạnh giọng nói: “Tôi có tư cách đến Yến Đô hay không liên quan gì đến cô?”

“Đương nhiên không liên quan. Chẳng qua tôi lo cô tự rước lấy nhục, muốn nhắc nhở cô trước thôi!”

Cô nàng lòe loẹt cười nói: “Tôi ăn nói ngay thẳng, cô đừng so đo nhé!”

Cô nàng quyến rũ tên là Lưu Điềm, bạn đại học của Tần Thanh Tâm, người gốc Yến Đô.

Hồi đại học, cô ta còn là bạn cùng phòng với Tần Thanh Tâm, rất coi trọng làm đẹp, không trang điểm sẽ không bước ra khỏi ký túc xá.

Dường như mỗi ngày cô ta đều tốn ít nhất hai tiếng để trang điểm.

Không chỉ như vậy, cô ta còn luôn cảm thấy mình mới là người đẹp nhất.

Cho nên cô ta sinh lòng đố kỵ với Tần Thanh Tâm có vẻ đẹp tự nhiên, chuyện gì cũng ganh đua với cô.

“Tần Thanh Tâm, nghe nói cô kết hôn rồi hả? Còn có con nữa?”

“Cô chẳng biết ý tứ gì cả, dù sao cũng là bạn bè bốn năm đại học, cưới chồng cũng không thèm mời tôi”.

“Nếu không phải nghe người ta nhắc tới, tôi còn không biết cô kết hôn rồi đấy”.

Rõ ràng Lưu Điềm không có ý gì tốt, trong mắt tràn đầy trêu tức, cười híp mắt hỏi: “Tôi nghe nói chồng cô ở rể nhà cô, ăn uống đều do cô bao nuôi, có thật không vậy?”

Tần Thanh Tâm đang định giải thích, Lưu Điềm đã nói tiếp: “Phải rồi, suýt nữa quên giới thiệu cho cô, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, tên là Tôn Quảng, người nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đấy!”

Trông Tôn Quảng khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy chưa lớn tuổi lắm nhưng đã bị hói đầu, mặt bóng dầu, nhìn là biết túng ɖu͙ƈ quá độ.

Gã đang nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm, ánh mắt nóng rực.

“Chào người đẹp!”

Tôn Quảng chủ động duỗi tay ra.

Tần Thanh Tâm cau mày, không thèm bắt tay, chỉ lạnh nhạt nói: “Chào anh!”

Thấy vậy, Tôn Quảng tỏ ra không vui, nheo mắt nói: “Người đẹp à, nhà họ Tôn của tôi ở Yến Đô có quyền thế rất lớn. Nếu em có gì cần tôi trợ giúp cứ việc nói”.

Ngay sau đó, gã lại bổ sung thêm: “Dù sao em và vợ chưa cưới của tôi cũng là bạn học”.

Bấy giờ sắc mặt của Lưu Điềm mới tốt hơn nhiều, thân mật ôm cánh tay Tôn Quảng, nũng nịu nói: “Chồng em tốt nhất! Moaz!”

Nói xong, cô ta còn thơm một cái lên khuôn mặt bóng dầu của Tôn Quảng.

“Tần Thanh Tâm, tôi nói cho cô biết, hôm nay chồng tôi thay mặt nhà họ Tôn tới vì mảnh đất ở ngoại ô phía Nam của Yến Đô được đấu giá cuối cùng, nghe nói giá khởi điểm đã là hai tỷ. Chồng tôi nhất định phải có được nó”.

Lưu Điềm đắc ý nói.

“Chúc hai người may mắn!”

Tần Thanh Tâm vốn định tranh luận vài câu, nhưng bây giờ cô bỗng không muốn tranh luận gì với loại phụ nữ này nữa.

“Vợ ơi!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.

Tần Thanh Tâm trông thấy Dương Thanh, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh đến tham gia đấu giá mảnh đất ở ngoại ô phía Nam của Yến Đô”.

Dương Thanh cười nói.

Tần Thanh Tâm hơi sững sờ, bởi vì vừa rồi Lưu Điềm đã nói Tôn Quảng thay mặt nhà họ Tôn đến đấu giá mảnh đất này.

“Anh ta chính là ông chồng ở rể của cô đấy à?”

Lưu Điềm tỏ vẻ nén cười, chỉ vào Dương Thanh hỏi.

Tần Thanh Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, lập tức ôm tay Dương Thanh: “Anh ấy là chồng tôi, có vấn đề gì không?”

“Phụt!”

Rốt cuộc Lưu Điềm vẫn không nhịn được cười thành tiếng.

Cô ta vừa nín cười vừa nói: “Chồng cô đúng là một gã khoác lác. Anh ta nói tới đây để đấu giá mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia”.

“Chẳng lẽ anh ta không biết giá khởi điểm của mảnh đất ấy đã là hai tỷ rồi sao?”

“Cô còn không có giấy mời tham gia buổi đấu giá, anh ta chỉ là một thằng ở rể dựa dẫm vào cô thì lấy gì để đấu giá mảnh đất kia?”

“Lúc nghe nói chồng cô là đồ ăn hại tôi còn hơi nghi ngờ. Với mắt nhìn của cô sao có thể coi trọng một thằng ăn hại? Hôm nay được gặp mặt quả nhiên là thật”.

Dứt lời, Lưu Điềm lại cười phá lên, bộ dạng rất khoa trương.

Dương Thanh cau mày, híp mắt nhìn Lưu Điềm.

Tần Thanh Tâm cũng sa sầm mặt, khó chịu nói: “Lưu Điềm, nể tình là bạn học, tôi không so đo với cô. Nhưng cô không thể sỉ nhục chồng tôi, xin lỗi anh ấy ngay cho tôi!”

Vừa rồi Lưu Điềm nói nhiều như vậy, Tần Thanh Tâm đều nhịn được. Nhưng bây giờ cô ta sỉ nhục Dương Thanh, cô không nhịn nổi nữa.

“Tôi không nói gì sai, sao lại phải xin lỗi?”

Lưu Điềm cũng không giả vờ nữa, cười lại một tiếng: “Tần Thanh Tâm, cô là đồ ngu à? Bảo tôi xin lỗi một thằng vô dụng á?”

Tần Thanh Tâm sắp tức điên rồi.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.