Một mình Dương Thanh lái xe rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Anh không tới nhà họ Diệp, cũng không tới gia tộc Vũ Văn. Dù anh tới gia tộc nào cũng không có tác dụng.
Dù sao mấy gia tộc có quan hệ tốt với anh đều đã bị các gia tộc khác liên thủ chèn ép.
Bây giờ chỉ còn một cách mới có thể giải quyết triệt để, chính là lấy đầu Tiết Nguyên Bá để cảnh cáo các gia tộc ở Yến Đô.
“Anh Thanh, hiện giờ các sân bay, nhà ga và các đường cao tốc lớn rời khỏi Yến Đô đều đã bị phong tỏa. Người nhà họ Tiết có cánh cũng không thoát nổi”.
Trêи đường đi, Dương Thanh nhận được điện thoại của Mã Siêu.
“Tốt, cậu bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh. Những chuyện khác cứ để tôi xử lý!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Mã Siêu vội vàng đáp.
Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá rời khỏi biệt thự ở ngoại ô tới nhà ga Yến Đô.
Bình thường với thân phận của ông ta đều sẽ đi bằng máy bay tư nhân.
Nhưng hôm nay ông ta không thể không thử cảm giác đi tàu.
Bởi vì muốn đi máy bay tư nhân vẫn phải mượn đường bay ở sân bay quốc tế Yến Đô, mà hiện giờ sân bay đã bị phong tỏa.
“Tam vương tử, nhà ga cũng bị phong tỏa rồi!”
Tiết Nguyên Bá còn chưa tới nhà ga đã nhận được tin báo.
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
Tiết Nguyên Bá kinh ngạc nói: “Yến Đô đang loạn như cào cào, sao Dương Thanh vẫn có thể rảnh tay phong tỏa nhà ga được?”
Người kia vội đáp: “Mấy gia tộc thân thiết với Dương Thanh không hề phản kháng, dứt khoát từ bỏ gia tộc”.
“Lúc nhà họ Lâm và nhà họ Tôn xông vào nhà họ Diệp, trong nhà không có một bóng người”.
“Tôi có cảm giác như đám gia tộc nhà họ Diệp cứ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang bán mạng cho Dương Thanh tìm kiếm người nhà họ Tiết khắp nơi”.
Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá giận dữ, hai mắt đỏ ngầu: “Dương Thanh, mày đang ép tao lấy mạng mày đấy!”
Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, rất có khả năng sẽ thừa kế vị trí chủ Vương tộc vậy mà lại phải chật vật thế này.
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên Tiết Nguyên Bá bất lực như vậy, muốn rời khỏi Yến Đô cũng không xong.
“Tam vương tử, Dương Thanh đang đối chọi trực tiếp với nhà họ Tiết, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ phải bỏ mạng ở Yến Đô”.
Cao thủ ngồi cùng xe với Tiết Nguyên Bá lo lắng nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chúng ta không thể giết Dương Thanh ở Yến Đô được đâu”.
“Thằng ranh con này khinh người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nổi giận đùng đùng.
“Bà nói đi, bây giờ chúng ta còn có thể làm gì?”
Tiết Nguyên Bá lại nói: “Bố tôi gọi tôi về gia tộc, tôi lại bị vây ở Yến Đô. Nếu chuyện này bại lộ, hai người anh kia của tôi sẽ có cớ nhằm vào tôi”.
“Đang vào lúc quan trọng chọn ra người thừa kế, bố tôi biết chuyện chắc chắn sẽ rất thất vọng”.
“Hậu quả chính là không còn cơ hội tranh giành vị trí chủ Vương tộc!”
“Tôi mới là người thích hợp thừa kế chủ Vương tộc nhất. Không thể để thằng nhãi Dương Thanh này hủy hoại tương lai của tôi!”
Tiết Nguyên Bá vừa tức giận lại vừa bất lực.
Nếu không vì sợ bị hai người anh trai nắm thóp, ông ta đã xin gia tộc phái thêm cao thủ mạnh hơn tới đối phó Dương Thanh từ lâu rồi.
Vệ sĩ của Tiết Nguyên bá im lặng một lúc rồi nói: “Tam vương tử, tôi biết một thầy hóa trang cực giỏi. Nếu ông ấy ra tay, đến cả chủ Vương tộc cũng không nhận ra ông”.
“Mau đưa tôi tới gặp người đó!”
Tiết Nguyên Bá mừng rỡ vội vàng thúc giục.
Trong lúc ông ta đi hóa trang, Dương Thanh đã tới sân bay quốc tế Yến Đô.
“Cậu Thanh!”
Anh vừa đi vào đã có người chạy tới cung kính chào hỏi.
Đối phương chính là Vương Thành, con riêng của anh cả Vũ Văn Cao Dương. Khi Dương Thanh đấu đá với gia tộc Vũ Văn đã cho hắn ta trở về làm người thừa kế đời tiếp theo.
Từ khi biết được thực lực khủng bố của Dương Thanh, Vương Thành rất cung kính với anh.
“Rút người khỏi sân bay tới nhà ga đi!”
Dương Thanh ra lệnh.
Vương Thành nghi hoặc hỏi: “Cậu nghĩ người nhà họ Tiết sẽ đi tàu sao?”
Dương Thanh gật đầu đáp: “Với thân phận của người nhà họ Tiết phải đi máy bay tư nhân mới bình thường. Nhưng bây giờ đang trong lúc nguy hiểm, máy bay lớn như vậy, muốn khống chế sân bay rất dễ. Người nhà họ Tiết thừa máy bay cũng không dám dùng”.
Ông ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị một người trẻ tuổi chặn lại trước mặt.
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, người khác nhìn vào còn tưởng là nụ cười thân thiện.
Nhưng ông già kia lại thấy rợn tóc gáy.
“Anh tránh ra đi, chúng tôi phải đi soát vé, nếu không sẽ không kịp lên tàu”.
Cô gái trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.
“Tôi nói các người không về được!”
Dương Thanh lặp lại, giọng điệu cứng rắn hơn hẳn.
- ---------------------------