Chàng Rể Chiến Thần

Chương 918: Vẫn giúp đỡ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan Duyệt lập tức im bặt, ánh mắt hiện vẻ đau thương.

Dương Thanh không ngờ cô nàng tùy tiện này cũng có lúc trở nên yên lặng như vậy.

Mười mấy giây sau, cô ta mới nói: “Em đến từ Vương tộc họ Quan. Ông nội em là Quan Vương. Lần này là em trốn tới đây”.

“Trốn tới đây?”

Dương Thanh không hề bất ngờ khi biết Quan Duyệt đến từ Vương tộc, nhưng lại khá ngạc nhiên khi nghe cô ta nói trốn tới đây.

Quan Duyệt nói tiếp: “Ông nội em muốn liên hôn với Hoàng tộc, định gả em đi. Em đào hôn đấy”.

“Lần trước anh gặp em ở nhà ga, em vốn định rời khỏi Yến Đô tới thành phố khác du lịch”.

“Không ngờ lại gặp được anh. Sau đó em muốn tìm anh xin lỗi, trong lúc tìm kiếm đã nghe được rất nhiều chuyện về anh”.

“Ngoại trừ Hoàng tộc, có lẽ trêи đời này chỉ có anh không sợ Vương tộc”.

Dứt lời, Quan Duyệt cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

“Thế nên cô không thực sự muốn bái tôi làm sư phụ mà là muốn tôi giúp cô không phải gả vào Hoàng tộc đúng không?”

Dương Thanh vỡ lẽ ra hỏi.

Quan Duyệt gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Em thực sự muốn anh giúp em, nhưng em cũng thật lòng muốn bái anh làm sư phụ”.

Ánh mắt của cô ta rất chân thành, không giống nói dối.

Dương Thanh bỗng thấy đồng tình với cô gái hoạt bát tùy tiện này.

Đây chính là nỗi bi ai của người phụ nữ sinh ra trong gia tộc lớn, vốn không hề có tự do, chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho lợi ích của gia tộc.

Không chỉ các gia tộc lớn, đến cả các gia tộc nhỏ cũng vậy.

Lúc trước Tần Thanh Tâm cũng suýt nữa bị ép gả cho người khác.

“Sư phụ nhất định sẽ giúp em đúng không?”

Quan Duyệt mong đợi nói: “Em biết anh rất coi trọng tình nghĩa. Em là đồ đệ của anh, anh sẽ không bỏ mặc em đâu”.

Dương Thanh cảm thấy bất lực. Tuy anh rất muốn giúp Quan Duyệt nhưng anh thực sự không muốn dây vào Hoàng tộc và Vương tộc nữa.

Anh chỉ muốn đứng ngoài tất cả, bảo vệ được người thân bên cạnh, phát triển tập đoàn Nhạn Thanh trở thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới.

“Xin lỗi, tôi không giúp được cô đâu”.

Dương Thanh lắc đầu.

Hai mắt Quan Duyệt lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố nén nước mắt, cười tự giễu nói: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi”.

“Dù sao em với anh mới gặp nhau lần thứ hai, thế mà em đã quấn lấy anh đòi nhận em là đồ đệ, còn muốn anh giúp em giải quyết chuyện liên hôn, đúng là rất quá đáng!”

Dương Thanh không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết từ chối.

Chưa kể anh không muốn dính dáng tới Vương tộc, dù có thực sự dây vào anh cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện liên hôn của bọn họ.

Mỗi người đều có một số mệnh. Quan Duyệt là người của Vương tộc họ Quan, sinh ra trong nhung lụa nhưng cũng phải gánh lấy trách nhiệm của gia tộc.

“Em đi đây!”

Quan Duyệt nhìn chằm chằm Dương Thanh một lúc lâu rồi quay lưng rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng cô ta khuất hẳn, Lạc Bân mới lên tiếng: “Chủ tịch, cô gái này thật đáng thương”.

Dương Thanh thầm thở dài, không muốn nói tới Quan Duyệt nữa: “Bây giờ người của bốn trong năm Vương tộc đều đã xuất hiện. Có lẽ tôi đã bị bọn họ đưa vào tầm ngắm, ông phải tốn nhiều công sức cho tập đoàn Nhạn Thanh rồi”.

Lạc Bân vội vàng nghiêm mặt nói: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng”.

Dương Thanh vỗ vai ông ta, lập tức lên xe rời đi.

Nhưng anh vừa lái xe ra khỏi công trường được một đoạn đã trông thấy Quan Duyệt đang lững thững bước đi như người mất hồn.

“Lên xe!”

Dương Thanh đỗ lại bên cạnh cô ta.

“Sư phụ!”

Thấy anh tới, Quan Duyệt mừng rỡ, vẻ lo lắng trêи mặt lập tức tan biến.

“Sư phụ, anh định nhận em làm đồ đệ sao?”

Sau khi lên xe, Quan Duyệt kϊƈɦ động hỏi.

Dương Thanh lắc đầu nói: “Công trường của Thành Cửu Châu cách trung tâm thành phố nửa tiếng đi đường, vốn là vùng ngoại ô hẻo lánh, ít xe qua lại. Cô định đi bộ tới khi nào?”

Thấy Dương Thanh lắc đầu, nụ cười trêи mặt Quan Duyệt lập tức cứng đờ. Chiến Thần Ở Rể - Chương 918: Vẫn giúp đỡ

Dương Thanh cười khổ lắc đầu, nổ máy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này có mấy gã cao lớn xông tới cản đường Quan Duyệt.

“Cô đang định đi đâu vậy? Ông nội vẫn đang ở nhà chờ cô đấy”.

Nói xong, Quan Hân giơ tay định tát vào mặt Quan Duyệt.

“Bốp!”

Nhưng cô ta vừa giơ tay lên đã bị tóm chặt cổ tay, không thể nhúc nhích nổi.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.