*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này chủ tịch Thành Mộng Hoan tát rất mạnh, Tiêu Chỉ Tinh bị đánh ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu.
Các nhân viên khác đều sợ ngây người, trơ mắt nhìn chủ tịch Thành Mộng Hoan chạy tới trước mặt Dương Thanh.
“Chào chủ tịch Dương, tôi là chủ tịch của Thành Mộng Hoan, tên Lưu Dương. Rất vui được gặp cậu!”
Lưu Dương kϊƈɦ động nói.
Dương Thanh sững sờ hỏi: “Ông biết tôi à?”
Lần này đổi lại Lưu Dương ngơ ngác nói: “Tháng trước, tập đoàn của cậu đầu tư năm mươi tỷ vào Thành Mộng Hoan, hiện giờ cậu là cổ đông lớn nhất ở đây”.
“À! Thì ra là thế”.
Dương Thanh chợt nhớ lại, tháng trước Lạc Bân nhờ anh ký vào một văn bản, chính là đầu tư năm mươi tỷ vào một công ty bất động sản.
Nhưng trước giờ anh không hỏi đến công việc của tập đoàn, chỉ phụ trách ký tên.
Thế nên hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã đầu tư vào bao nhiêu doanh nghiệp, anh đang có bao nhiêu tài sản, bản thân anh cũng không biết.
Mễ Tuyết đứng cạnh há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Đến tận lúc này cô ta mới ý thức được, Dương Thanh thân thiện như một người anh trai lại là người có địa vị cao như vậy. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Không chỉ Mễ Tuyết, các nhân viên khác cũng khϊế͙p͙ sợ.
Tiêu Chỉ Tinh bị Lưu Dương đánh ngã xuống đất lại càng kinh hãi.
“Chủ tịch Dương, cậu muốn mua nhà ở Thành Mộng Hoan, chúng tôi không thể lấy tiền của cậu”.
Lưu Dương vội vàng dặn dò giám đốc phòng sales bên cạnh: “Cậu mau đi làm thủ tục gửi lại tiền cho chủ tịch Dương. Một tỷ rưỡi kia cứ để tôi thanh toán”.
“Vâng!”
Giám đốc phòng sales vội vàng nói.
“Chờ đã!”
Dương Thanh lập tức ngăn cản: “Căn biệt thự này là quà tân hôn tôi tặng anh em, sao lại để ông trả tiền?”
Lưu Dương cười nói: “Chủ tịch Dương nói gì vậy, anh em của cậu cũng là anh em của tôi. Mua nhà tân hôn cho em trai là bổn phận của tôi”.
Dương Thanh cau mày nói: “Không cần!”
Nghe thấy giọng nói Dương Thanh hơi tức giận, Lưu Dương mới hốt hoảng nói: “Xin lỗi chủ tịch Dương, tại tôi làm việc qua loa”.
Tiêu Chỉ Tinh nghe Dương Thanh nói mua biệt thự tỷ rưỡi chỉ để làm quà cưới cho anh em lại càng kinh sợ.
Tiện tay mua một căn biệt thự tỷ rưỡi, rốt cuộc Dương Thanh giàu có tới mức nào?
Cô ta đảo mắt vội vàng tươi cười đi tới: “Không ngờ bây giờ anh lại là cổ đông lớn nhất của Thành Mộng Hoan”.
Lưu Dương càng hoảng sợ. Vừa nãy ông ta tát Tiêu Chỉ Tinh mấy cái, không ngờ cô ta lại là bạn học của Dương Thanh, gây họa lớn rồi.
Khi Lưu Dương đang định xin lỗi, Tần Y trào phúng nói với Tiêu Chỉ Tinh: “Hình như vừa nãy chị đâu có nói như vậy? Chị vu oan cho chồng tôi từng theo đuổi chị, bị chị từ chối, còn bị mắng là cóc ghẻ”.
Tiêu Chỉ Tinh cười nói: “Vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi. Dương Thanh trẻ tuổi lại có triển vọng như vậy, sao có thể theo đuổi tôi được?”
Dứt lời, cô ta lấy điện thoại ra: “Dương Thanh, anh cho em số điện thoại đi. Tối nay em mời anh ăn cơm”.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ là con cóc ghẻ mà thôi, không xứng ăn tiệc của người đẹp như cô mời”.
Bấy giờ, Lưu Dương mới hết lo.
Rõ ràng Tiêu Chỉ Tinh đã chọc giận Dương Thanh.
“Con ả đê tiện này, mau câm miệng cho tôi!”
Dứt lời, ông ta nhìn Tiêu Chỉ Tinh, chỉ tay ra cửa: “Cút ngay cho tôi!”
“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi. Sau này tôi không dám mắt chó coi thường người khác nữa. Tôi nhất định sẽ làm thật nhiều cho công ty”.
“Đuổi con đàn bà đê tiện này ra ngoài đi!”
Lưu Dương ra lệnh, mấy gã bảo vệ liền lôi Tiêu Chỉ Tinh ra khỏi phòng sales.
Nhưng bây giờ, Lưu Dương lại bổ nhiệm cô ta làm tổng giám đốc quản lý toàn bộ phòng sales của bất động sản Thành Mộng Hoan. Đây là sự thăng chức nhảy vọt.
“Chúc mừng sếp Mễ!”
“Chúc mừng sếp Mễ!”
…
Các nhân viên còn lại của phòng sales nhao nhao lên tiếng chúc mừng, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
- ---------------------------