Chàng Rể Chiến Thần

Chương 992: Dám thua dám chịu



Quan Trấn Hải cũng không để bụng Dương Thanh châm chọc, lạnh lùng nói: “Yên tâm, Quan Hồng Nghị làm ra được chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ tôi thì không”.

Quan Hồng Nghị nghe vậy đen mặt. Mặc dù ông ta chưa được xác định là người thừa kế Vương vị nhưng cũng là Đại vương tử.

Người có khả năng trở thành người thừa kế của Vương tộc họ Quan nhất chỉ có thể là ông ta.

Quan Trấn Hải lại không thèm nể mặt.

Tối qua lúc đối phó Mã Siêu, tuy Quan Trấn Hải cũng có mặt nhưng đúng là không tham gia vây đánh.

Ông ta cũng có tư cách nói ra lời này.

Chỉ là nói Quan Hồng Nghị không biết xấu hổ ngay trước mặt mọi người khiến ông ta rất giận dữ.

“Quan Trấn Hải, đợi ông tự mình đánh bại cậu ta trước rồi hẵng chỉ trích tôi”.

Quan Hồng Nghị tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Quan Trấn Hải không thèm nhìn ông ta, chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Nhóc con, cậu dám đánh với tôi một trận không?”

Dương Thanh lạnh lùng đáp: “Có gì mà không dám? Nhưng trước khi đánh, tôi muốn hỏi rõ ràng, sau khi các người thua võ sẽ không giở trò khác làm lãng phí thời gian của tôi đấy chứ?”

“Còn nữa, nếu các người thua thì định đền bù cho tôi thế nào?”

Quan Trấn Hải sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý của anh.

Ý chí chiến đấu trong mắt ông ta càng thêm nồng đậm, híp mắt nói: “Tôi chỉ có thể thay mặt Chấp Pháp đường của Vương tộc họ Quan. Nếu tôi thua, Chấp Pháp đường sẽ không làm khó dễ cậu và Quan Duyệt”.

Dương Thanh lắc đầu: “Xem ra các người vẫn chưa thống nhất được với nhau. Được rồi, tôi cho các người năm phút thương lượng”.

“Tôi không cần biết các người định đánh luân phiên hay lên cùng lúc. Tôi chỉ quan tâm các người thua sẽ đền bù gì cho tôi”.

Vũ Ninh cũng lên tiếng: “Cậu Thanh đã nói như vậy, cứ để tôi làm trọng tài. Nếu Vương tộc họ Quan thua mà không đền bù cho cậu Thanh thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Người của Vương tộc họ Quan đều nổi giận đùng đùng nhưng không dám nói ra.

Quan Trấn Hải sảng kɧօáϊ gật đầu: “Được, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thống nhất”.

Người của Vương tộc họ Quan tụ tập lại một chỗ nhỏ giọng bàn bạc, nhưng từ vẻ mặt của họ có thể thấy được không ai chịu nghe ai.

“Cậu Thanh phải cẩn thận Vương tộc họ Quan giở trò. Bọn họ đã dám dùng súng với anh em của cậu, không thể tránh khỏi việc dùng thủ đoạn xấu xa với cậu”.

Vũ Ninh trầm giọng nói: “Tuy tôi có thể trấn áp bọn họ một chút nhưng dù sao đây cũng là Vương tộc họ Quan, tôi vẫn chưa có quyền lực lớn tới vậy”.

Dương Thanh gật đầu đáp: “Cảm ơn ông!”

Vũ Ninh lắc đầu: “Cậu đừng khách sáo với tôi nữa. Nói thật lúc trước Vương tộc họ Quan muốn liên hôn với Hoàng tộc họ Vũ chúng tôi, tôi nhìn thấy ảnh của Quan Duyệt liền rất hài lòng với cô con dâu này”.

“Chỉ không ngờ Quan Duyệt không muốn gả vào Hoàng tộc họ Vũ. Tôi cũng biết đầu óc con tôi có không bình thường, quả thực không xứng với Quan Duyệt”.

“Nhưng tôi muốn nhận con bé làm con gái nuôi. Nếu con bé đồng ý, sau này chúng ta sẽ là người một nhà”.

Dương Thanh đương nhiên sẽ không từ chối sự lấy lòng của ông ta.

Anh mỉm cười nhìn Quan Duyệt: “Ông Ninh muốn nhận em làm con nuôi, đây là vinh hạnh của em. Mau gọi bố nuôi đi”.

Quan Duyệt sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại, Vũ Ninh không ép cô ta gả cho Vũ Tử Khai nữa.

Không chỉ vậy, ông ta còn muốn nhận cô ta làm con nuôi. Đây chính là chỗ dựa khổng lồ, sau này đến cả Quan Hồng Nghị cũng không làm gì được cô ta.

“Bố nuôi!”

Quan Duyệt vội vàng gọi một tiếng.

Dương Thanh bảo cô ta nhận Vũ Ninh là bố nuôi, đương nhiên cô ta sẽ không phản đối.

“Ha ha, tốt lắm! Con gái ngoan!”

Vũ Ninh cười phá lên, lập tức kéo Vũ Tử Khai tới nói: “Sau này Quan Duyệt chính là em gái nuôi của con, mau gọi em đi con!”

Vũ Tử Khai bất mãn nói: “Không! Con muốn cô ấy làm vợ con, không muốn cô ấy làm em con!”

“Tử Khai!”

Vũ Ninh trừng mắt nhìn anh ta. Vũ Tử Khai ấm ức nói: “Cô ấy chính là vợ con!”

“Ông Ninh đừng ép anh ấy nữa, cứ kệ anh ấy muốn gọi thế nào cũng được!”

Quan Duyệt không nhịn dược lên tiếng nói.

Cô ta chỉ không muốn gả cho một người mình không thích, thậm chí là chưa hề quen biết.

Cô ta không có ác ý gì với Vũ Tử Khai, ngược lại còn thấy thương xót.

Dù Vũ Tử Khai gọi cô ta là vợ cũng không thể chứng minh điều gì. Cô ta thực sự không đành lòng khiến anh ta đau khổ.

“Chuyện này…”

Vũ Ninh dè dặt nhìn Dương Thanh. Anh không mở lời, ông ta không dám để Vũ Tử Khai gọi Quan Duyệt là vợ.

“Sư phụ!”

Quan Duyệt cũng nhìn về phía anh.

Dương Thanh cười nói: “Quan Duyệt không ngại thì cứ để cậu ấy tùy ý gọi. Chỉ là xưng hô mà thôi, kệ cậu ấy đi”.

“Cảm ơn cậu Thanh!”

Vũ Ninh tươi cười đáp lại.

Vũ Tử Khai cũng vui sướиɠ hỏi: “Vợ ơi vợ, sau này anh gọi em là vợ, em có thể chơi game với anh không?”

Thấy anh ta khoa chân múa tay, Quan Duyệt bất đắc dĩ nói.

“Em kết bạn với anh trước. Sau này có thời gian em sẽ chơi với anh, được không?”

Quan Duyệt như đang dỗ trẻ con.

Mặc dù Vũ Tử Khai không muốn nhưng vẫn quệt miệng nói: “Được rồi, đợi em có thời gian, anh sẽ kéo em chơi game cùng”.

Nói xong, Vũ Tử Khai lại ôm điện thoại chơi tiếp.

Vừa rồi lúc Vũ Ninh nhận con nuôi không hề có ý giấu diếm, thậm chí còn nói rất to nên người của Vương tộc họ Quan đều nghe thấy.

Đám người đó nhìn Quan Duyệt bằng ánh mắt rất phức tạp.

Bọn họ vốn định dùng cô ta để liên hôn với Hoàng tộc họ Vũ, bây giờ không liên hôn được, Vũ Ninh lại nhận cô ta làm con gái nuôi.

Nhưng bọn họ đều hiểu rõ, tất cả đều nhờ chàng trai trẻ kia ban tặng.

Đúng lúc này, tâm trạng của bọn họ cũng bình tĩnh lại, đã đạt được ý kiến thống nhất.

Quan Trấn Hải đi tới nói với Dương Thanh: “Chúng tôi đã thương lượng xong. Tôi đại diện Chấp Pháp đường, đại sư Vương đại diện nhánh một. Hai chúng tôi sẽ đánh với cậu, chỉ cần cậu thắng được một người coi như cậu thắng, được chứ?”

“Nếu các người thua phải đền bù cho tôi thế nào?”

Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.

“Nếu chúng tôi thua, chính tay tôi phế bỏ hai tay của Quan Hồng Nghị, đồng thời bồi thường cho cậu một trăm tỷ”.

Quan Trấn Hải híp mắt nói: “Nhưng nếu cậu thua thì phải bỏ mạng ở đây, Hoàng tộc họ Vũ không được nhúng tay vào. Chỉ cần cậu dám tiếp chiêu, bây giờ chúng ta có thể đánh luôn”.

“Được, không thành vấn đề!”

Dương Thanh không hề do dự nói.

“Chờ đã!”

Vũ Ninh vội vàng đi lên, châm chọc nói: “Vương tộc họ Quan đúng là quen thói không biết xấu hổ. Các người chọn ra hai người đánh với một mình cậu Thanh sao?”

“Đúng là không cần mặt mũi. Sao phải phiền phức như vậy? Cứ để cao thủ mạnh nhất Vương tộc họ Quan các người đấu với cậu Thanh dễ hơn nhiều mà?”

Quan Trấn Hải lạnh giọng nói: “Cậu ta có thể không nhận!”

“Nhận chứ! Vương tộc họ Quan tặng tôi món quà lớn như vậy, sao tôi có thể không nhận được?”

Dương Thanh vội lên tiếng, nói với Vũ Ninh: “Nếu tôi thua, ông không được nhúng tay. Tôi dám thua dám chịu!”

“Nhưng…”

Vũ Ninh định khuyên nhủ lại bị Dương Thanh ngăn lại: “Được rồi, tôi đã quyết định xong, hi vọng ông có thể tôn trọng quyết định của tôi!”

“Được, cậu Thanh đã nói vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa!”

Vũ Ninh trầm giọng nói, lập tức uy hϊế͙p͙ người nhà họ Quan: “Nếu các người dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu, Hoàng tộc họ Vũ sẽ không tha cho các người!”

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.