Lời này quá trắng trợn, dám ngang nhiên tán tỉnh trước mặt chồng người ta như vậy.
Sắc mặc Hoàng Thiên trầm xuống, anh phát hiện nếu mình không cho Cảnh Thiên Phong biết thế nào là lễ độ thì thằng nhóc này vẫn cứ khoe khoang ngạo mạn như vậy.
“Ông xã, thôi bỏ đi.
Chúng ta không cần sợi dây chuyền này nữa, đi thôi.”
Lâm Ngọc An không muốn làm lớn chuyện, nhỏ giọng khuyên nhủ Hoàng Thiên.
Nhà có vợ hiền, đàn ông không làm chuyện hung bạo.
Câu này rất có đạo lý, không thể không nói, Lâm Ngọc An cũng được coi là một người vợ thảo hiền.
Nhưng câu này chỉ dùng với người bình thường, còn đối với Hoàng Thiên, có làm chuyện hung bạo thì đã làm sao?
“Em đã đeo lên rồi, sao có thể không cần nữa? Để anh đi thanh toán.”
Hoàng Thiên hôn lên má Lâm Ngọc An một cái, dịu dàng nói.
Sau đó anh đến quầy thu ngân trả tiền.
Nhưng Cảnh Thiên Phong lại rất tức giận, đối với cậu ta, người phụ nữ mà cậu ta nhìn trúng nhất định phải là của cậu ta.
Hoàng Thiên lại dám hôn Lâm Ngọc An trước mặt cậu ta, điều này khiến cậu ta không thể chịu đựng được.
“Ha, anh đi thanh toán? Anh có tiền trả sao? Không có bản lĩnh thì đừng giả vờ giả vịt nữa, không giả vờ được lâu đâu.”
Cảnh Thiên Phong nhìn Hoàng Thiên, nói một cách mỉa mai.
Hoàng Thiên quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Cậu vẫn chưa xong phải không?”
“Bỏ đi ông xã, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, đừng gây rắc rối vào một ngày đẹp như này.”
Lâm Ngọc An vội vàng khuyên nhủ Hoàng Thiên, lúc này cô tháo sợi dây chuyền xuống, chuẩn bị trả lại cho nữ nhân viên bán hàng.
Nhưng Hoàng Thiên lại ngăn Lâm Ngọc An lại, giúp cô đeo lại sợi dây chuyền.
“Ha, xem ra tôi phải nói chuyện với chú Lã Việt rồi, đừng để đám người vớ vẩn bước vào cửa tiệm nữa, không mua nổi còn đeo thử sao? Hắn là phải thu chút phí khấu hao rồi” Cảnh Thiên Phong châm chọc.
“Nếu tôi mua được thì sao?” Hoàng Thiên hỏi cậu ta.
Cảnh Thiên Phong nghe anh nói vậy thì bĩu môi, khinh thường đáp: “Cho dù anh có mua được thì cũng là cố mua bằng được dù tốn kém đến đâu.
Sau đó anh định để vợ mình hít khí trời uống nước lã với anh sao?”
Nói rồi, Cảnh Thiên Phong liếc Lâm Ngọc An một cái, cười một cách rất ngạo mạn, nói: “Bổn thiếu gia đây lại khác, dù có mua hết mấy trăm nghìn đồ trang sức trong quầy ở đây cũng là một chuyện rất bình thường.”
Cảnh Thiên Phong cố ý khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt Lâm Ngọc An, còn thỉnh thoảng liếc nhìn thân hình quyến rũ của cô.
Cô gái đeo thắt lưng bên cạnh Cảnh Thiên Phong không bị mù, vừa nhìn một cái đã nhận ra cậu ta có ý với Lâm Ngọc An, trong lòng cô ta cảm thấy rất chua xót.
“Hừ! Bây giờ cô đã biết thực lực chênh lệch rồi đúng không? Cô mau cút ra khỏi đây cùng với ông chồng khố rách áo ôm của mình đi, dám so giàu với cậu Hoàng Thiên Thiên Phong đây á? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Cô gái đeo thắt lưng ôm cổ Cảnh Thiên Phong, hậm hực với Lâm Ngọc An, còn không quên ném cho cô một cái trợn mắt hung dữ.
Lâm Ngọc An thở dài ngao ngán, vốn dĩ hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai vợ chồng cô, cô và Hoàng Thiên đều rất vui, nhưng không ngờ lại gặp phải loại người này.
“Ông xã, chúng ta đi thôi.
Bọn họ muốn sợi dây chuyền này thì nhường cho bọn họ đi”
Lâm Ngọc An nói rồi tháo sợi dây chuyền đặt lên quầy, định kéo Hoàng Thiên rời đi.
Hoàng Thiên thấy Lâm Ngọc An nói vậy, anh cũng không muốn nhìn thấy loại người như Cảnh Thiên Phong nữa, dù sao hôm nay cũng là một ngày tuyệt vời đối với anh và bà xã.
Vì vậy, Hoàng Thiên gật đầu, chuẩn bị cùng Lâm Ngọc An rời đi.
Cảnh Thiên Phong thấy Lâm Ngọc An sắp đi mất, làm sao cậu ta cam lòng? Một người đẹp như vậy mà rời đi thì quá đáng tiếc.
“Đừng vội mà người đẹp, nếu cô thích sợi dây chuyền này thì bổn thiếu gia đây sẽ tặng cho cô.”
Cảnh Thiên Phong nhăn nhở nằm lấy cánh tay Lâm Ngọc An, còn một tay khác định giơ lên vuốt má cô.
Sở dĩ Cảnh Thiên Phong dám làm vậy là vì cậu ta nghĩ Hoàng Thiên là một kẻ hèn nhát, bị người khác khiêu khích như vậy lại lựa chọn nhượng bộ, đưa bà xã bỏ đi một cách chán nản? Đúng là đồ quá bất tài.
“Anh làm gì đấy? Bỏ tay ra.”
Lâm Ngọc An tức giận, hét lên với Cảnh Thiên Phong.
“Hehe, đừng giận mà người đẹp, chúng ta kết bạn nhé?”
Cảnh Thiên Phong vươn tay ra định chạm vào mặt Lâm Ngọc An.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn như chiếc kìm nhổ đinh lập tức kẹp chặt cổ tay Cảnh Thiên Phong.
Chát!
“A, má nó Mặt Cảnh Thiên Phong hứng một cái tát như trời giáng, mũi cũng bắt đầu chảy máu.
Quay đầu nhìn một cái, chính là Hoàng Thiên đánh cậu ta.
“Má nó, mày dám đánh bổn thiếu gia đây á?”
Cảnh Thiên Phong trợn tròn mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta lớn đến chừng này rồi nhưng chưa có ai dám đánh cậu ta như thế.
“Tôi đánh cậu đấy, sao nào?”
Hoàng Thiên lại tát Cảnh Thiên Phong thêm hai cái nữa coi như chào hỏi, tát đến mức cậu ta nổ đầy đom đóm mắt.
Cảnh Thiên Phong cũng mạnh miệng, người đã bị đám phụ nữ khoét rỗng rồi, cậu ta biết mình không phải đối thủ của Hoàng Thiên.
Vì vậy thằng nhóc này không đánh trả, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lã Việt.
“Chú Lã Việt, cháu đang ở cửa hàng trang sức của chú, chú đến đánh cái thằng nhà quê này cho cháu đi.”
“Chú đến ngay đây.”
Giọng nói của Lã Việt vang lên trong điện thoại của Cảnh Thiên Phong, xem ra ông ta có vẻ rất vội vàng.
Cảnh Thiên Phong cúp điện thoại, chỉ vào mặt Hoàng Thiên chửi bới: “Con mẹ nó mày đừng có chạy, lát nữa chú Lã Việt sẽ đến đây, hôm nay tao nhất định phải đánh cho mày phọt rắm.”
Hoàng Thiên thấy cảnh này thì cạn lời.
Thằng nhóc Cảnh Thiên Phong này thật sự khiến anh đau đầu, tìm Lã Việt đến đối phó với anh sao?
Lâm Ngọc An cũng dở khóc dở cười, cô biết Hoàng Thiên có quan hệ rất sâu với Lã Việt, lúc Lã Việt đến đây sao ông ta có thể đánh Hoàng Thiên được?
Khách hành trong cửa hàng trang sức không biết điều này, bọn họ vừa nhìn thấy Cảnh Thiên Phong quen biết với ông Lã Việt liền rất bội phục.
“Xem ra thằng nhãi họ Hoàng kia sắp thảm rồi, cậu Hoàng Thiên Thiên Phong này còn quen biết với ông Lã Việt cơ.”
“Chứ còn gì nữa, ông Lã Việt mà đến còn không đánh chết tên họ Hoàng kia sao?”
“Hết cách rồi, vừa nhìn đã biết cậu Hoàng Thiên Thiên Phong này là người có tiền, không thể chọc vào đám người có tiền đâu.
Những người khác xung quanh đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
Không lâu sau, một chiếc Bentley đậu trước cửa, Lã Việt bước vào cửa hàng.
Đối với cậu Hoàng Thiên Thiên Phong đến từ Hà Nội này, Lã Việt chẳng có ấn tượng tốt về cậu ta.
Nhưng cha của Thiên Phong là Cảnh Thanh Kiên, vì nể mặt ông ta nên Lã Việt mới khách khí với Cảnh Thiên Phong.
Biết tin cậu ta bị đánh trong cửa hàng trang sức của mình, trong lòng Lã Việt cũng rất lo lắng, vì thế ông ta vội vàng chạy đến xem xem.
Vừa thấy Lã Việt tới, Cảnh Thiên Phong lập tức thẳng lưng dậy.
Lã Việt là đại ca quyền lực nhất thành phố Bắc Ninh, có Lã Việt ở đây, Cảnh Thiên Phong còn sợ ai?
“Chú Lã Việt, thằng nhãi họ Hoàng này đánh cháu, chú mau giúp cháu khử nó đi.”
Cảnh Thiên Phong giận dữ, bước lên trước chào hỏi Lã Việt, đợi Lã Việt hung hăng dạy cho Hoàng Thiên một trận.
“Đúng đó chú Lã Việt, Thiên Phong bị người ta đánh ở địa bàn của chú, chú phải cho chúng cháu một lời giải thích.”
Cô gái đeo thắt lưng tỏ vẻ nhất định không chịu buông tha cho Hoàng Thiên, nói với Lã Việt.
Lã Việt trừng mắt nhìn cô gái đó, lòng thầm nghĩ ở đây đến lượt cô lên tiếng sao?
“Ai đánh cậu Hoàng Thiên Thiên Phong đứng ra đây cho tôi.” Lã Việt cao giọng hét lên.
Không ai dám đáp lời, ở Bắc Ninh, ai mà không biết uy danh của Lã Việt?
“Tôi đánh đấy.” Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói một câu.
Chết tiệt.
Lúc này Lã Việt mới nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, ông ta thực sự rất kinh ngạc.
“Cậu Hoàng Thiên, hóa ra là cậu đánh à?”
Lã Việt cười cười, bước tới nhiệt tình chào hỏi Hoàng Thiên.
Cảnh tượng đó khiến Cảnh Thiên Phong và cô gái đeo thắt lưng kia há hốc mồm, cái thằng nhà quê này cũng quen biết Lã Việt ư?
Thấy dáng vẻ nhiệt tình của Lã Việt, còn nhiệt tình với thằng nhà quê đó hơn ông đây.
Cảnh Thiên Phong vừa sửng sốt vừa buồn bực, cậu ta bước đến bên cạnh Lã Việt hỏi: “Chú Lã Việt, chú biết thằng nhà quê này à”
Nghe cậu ta nói vậy, Lã Việt lập tức sa sâm mặt mày.
Mặc dù cha của Cảnh Thiên Phong có chút giao tình với ông ta, nhưng quan hệ giữa ông ta với Hoàng Thiên còn sâu hơn.
Cảnh Thiên Phong ơi Cảnh Thiên Phong à, cậu có mắt mà như mù.
Nhà cậu ở Hà Nội nhiều lắm cũng chỉ được coi là gia tộc tuyến ba thôi, sao có thể bì được với nhà họ Hoàng quyền lực này được chứ?
Nếu chọc giận Hoàng Thiên, anh chỉ cần tùy ý duôi đầu ngón tay ra thôi đã có thể khiến nhà họ Cảnh không bao giờ trở mình được nữa.
Con mẹ nó cậu kiêu ngạo tiếp đi.
Nhưng tất nhiên Lã Việt không thể nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy, lúc này ông ta mất kiên nhẫn trừng mắt với Cảnh Thiên Phong: “Cậu Thiên Phong, mong cậu ăn nói cẩn thận một chút.
Nếu cậu còn nói cậu Hoàng Thiên đây như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu.”
“Cháu…”
Cảnh Thiên Phong nghẹn họng, nhưng trước mặt cô gái kia cậu ta cũng không thể thừa nhận là mình đang sợ hãi.
Quan trọng nhất là Lâm Ngọc An đang ở đây, không lấy lại được thể diện thì sao có thể có được một người đẹp như Lâm Ngọc An?
Nghĩ vậy, Cảnh Thiên Phong mặt đỏ tía tai nói: Chú Lã Việt, nếu chú đã có quen biết với họ Hoàng này, vậy chú không cần quản chuyện này nữa.
Hừ, cháu phải cho thằng khố rách áo ôm này biết, đắc tội với cậu Thiên Phong nhà họ Cảnh sẽ có kết cục thế nào.
“Đúng vậy, nghèo rách mà còn làm phản hả?” Cô gái đeo thắt lưng khinh thường trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, cất lời chửi bới.
Lúc này Hoàng Thiên thực sự rất khó chịu, thằng nhãi Cảnh Thiên Phong này mở miệng ra là đồ nhà quê nghèo hèn, cậu ta thực sự tưởng rằng bản thân rất giàu có sao?
“Có phải các người nghĩ rằng mình thực sự rất có tiền ư?” Hoàng Thiên nhìn Cảnh Thiên Phong và cô gái kia, hỏi.
“Má nó, còn chưa chịu bội phục sao, anh nhìn đây này.”
Cô gái đeo thắt lưng khinh bỉ trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, sau đó quay mông ra khỏi cửa hàng trang sức, nhấc một chiếc vali từ trong xe Cảnh Thiên Phong ra.
Cô ta dùng sức kéo chiếc vali vào cửa hàng, sau đó mở nó ra trước mặt mọi người.
Bên trong vali chứa đầy những tập tiền nhiều đến chói mắt.
“Đây là ba tỷ rưỡi.
Một kẻ nghèo rớt mồng tơi như anh đã nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy bao giờ chưa? Đây chỉ là tiền tiêu vặt của cậu Thiên Phong thôi đấy.”
Cô ta đắc ý khoanh tay, buông lời chế nhạo Hoàng Thiên.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, cậu Thiên Phong đúng là quá giàu có, tùy tiện để ba tỷ rưỡi tiền tiêu vặt trên xe ư… Đúng là người có tiền!
Cảnh Thiên Phong rất đắc ý, rất hài lòng với màn thể hiện của cô gái đeo thắt lưng, bây giờ cậu ta đã lấy lại được không ít mặt mũi rồi.
“Thế nào thằng nghèo rớt mồng tơi kia?
Nhiều tiền như vậy có làm mù đôi mắt chó của mày không?” Cảnh Thiên Phong hỏi Hoàng Thiên.
“Đi thôi ông xã, chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Ngọc An biết chắc chắn Hoàng Thiên không giàu có như người ta, cô sợ anh bị mất mặt nên khuyên Hoàng Thiên rời khỏi chỗ này.
Thấy Cảnh Thiên Phong và cô gái kia vẫn chưa chịu thôi, Hoàng Thiên cũng bắt đầu thấy bực bội.
Không phải chỉ là tiền thôi sao? So xem ai nhiều tiền hơn với Hoàng Thiên tôi ư?
Hoàng Thiên rút điện thoại ra, gọi cho Lưu Nguyệt Hoa.
“Mang cho tôi ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt đến đây, đưa đến cửa hàng trang sức của Lã Việt trong vòng hai mươi phút.”
Hoàng Thiên vừa cất tiếng đã khiến tất cả những người có mặt ở đây đều há hốc mồm, có hai người tâm lý không vững bị dọa sợ ngã thẳng xuống đất.
Ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt? Trong hai mươi phút?
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Trong nửa phút, toàn bộ cửa hàng trang sức đều lặng ngắt như tờ.
“Ha ha.
Đúng là buồn cười chết mất, một kẻ khố rách áo ôm như mày lại chém gió không biết ngượng mồm cơ đấy?”
Cảnh Thiên Phong cười ngặt nghẽo, quên mất là mình vừa mới ăn tát, cậu ta chỉ vào Hoàng Thiên chửi mắng: “Được rồi, thằng đần độn.
Bổn thiếu gia đây sẽ ngồi đợi ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt kia.
Nếu mày thực sự cho tao thấy được số tiền đó, tao sẽ quỳ xuống dập đầu gọi mày là ông nội.”.