Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 117: Tại Sao Anh Lại Có Thể Lợi Hại Như Vậy





Trần Giang liều mạng che chở quần áo của mình, bây giờ cô ta thật sự rất tuyệt vọng.
Ánh mắt bỉ ổi, hung ác của Tạ Long khiến Trần Giang nổi da gà khắp người.

Cậu chủ hội Sói Điên này muốn làm gì, đương nhiên Trần Giang rất rõ ràng.
“Cậu Long, cậu đừng như vậy, cậu muốn làm gì, a…!”
Trần Giang sợ đến mức hét lên, cùng lúc đó Tạ Long cũng xé rách đồ cô ta.
Trương Lan Hương thấy con gái mình bị sỉ nhục như vậy, bà ta cũng không ngồi yên.

Tuy rất sợ Tạ Long nhưng bây giờ bà ta không quan tâm đến điều đó nữa, nhanh chóng chạy tới giúp con gái đối phó Tạ Long.
Phan Minh Quân đứng bên cạnh như một con rùa rụt đầu, bạn gái bị người ta ức hiếp như vậy mà ông ta cũng không dám đi lên cứu.
Cậu chủ hội Sói Điên…, đối với Phan Minh Quân mà nói là một sự tồn tại rất đáng sợ.
Ông ta thà bị Trần Giang xem như đồ bỏ đi còn hơn là bị hội Sói Điên hành hạ.
“Con mẹ nó, mày quỳ xuống cho tao!”
Một thành viên hội Sói Điên đánh đập Phan Minh Quân một cách thô bạo, chửi ầm lên, trút hết lửa giận lên người ông ta.
Phan Minh Quân xui xẻo, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, chỉ đành quỳ gối trên mặt đất chờ xử lý.
“Hừ, vừa nãy khi Hoàng Thiên còn ở đây, hai mẹ con nhà mày tát ông đây cũng không ít nhỉ.

Mẹ kiếp, ai cho chúng mày lá gan đấy?”

Tạ Long vừa mắng, vừa hung hăng tát Trần Giang và Trương Lan Hương.
Bọn họ không ngừng kêu la, miệng cũng bị tát đến nỗi sắp lệch sang một bên.
Trần Giang biết Tạ Long không thể nào buông tha cho mình, nếu làm không tốt thì sẽ tiếp tục bị cậu ta sỉ nhục.
Cô ta nghĩ ra một biện pháp, thừa dịp lúc này Tạ Long đang đánh Trương Lan Hương thì Trần Giang lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Lâm Ngọc An.
Trần Giang rất rõ, chỉ có Hoàng Thiên mới có thể cứu cô ta, cũng chỉ có Hoàng Thiên mới có thể khiến Tạ Long sợ hãi.
“Ngọc An, Ngọc An, mau quay lại cứu tôi, tôi và dì cả của cô sắp bị người ta giết chết rồi!”
Trong nháy mắt khi điện thoại được kết nối, Trần Giang giống như heo bị chọc tiết cầu cứu Lâm Ngọc An.

Đương nhiên, cũng chỉ là để Hoàng Thiên có thể quay lại đây cứu cô ta.
“Còn dám gọi điện thoại cầu cứu? Bây giờ ông đây sẽ làm mày!”
Tạ Long giận dữ, rồi đi tới giật lại điện thoại của Trần Giang, quăng xuống đất đạp nát thành nhiều mảnh.
Ngay sau đó, Tạ Long đè Trần Giang xuống đất, muốn cưỡng bức cô ta.
Nhìn dáng người xinh đẹp của Trần Giang một cách thèm thuồng, Tạ Long xanh mắt không thể kìm chế nổi.
“Ông xã, mau dừng xe.”
Lâm Ngọc An đang ở trong xe, sau khi nhận được cuộc gọi của Trần Giang thì nhanh chóng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngừng xe, thấy vẻ mặt Lâm Ngọc An đang rất lo lắng thì hỏi cô: “Em sao vậy, Ngọc An?”
“Chúng ta mau quay trở lại, Trần Giang và dì cả vẫn còn bị đánh…”
Lâm Ngọc An lo lắng nói.
Chà, mẹ nó.
Hoàng Thiên thật sự cũng vô cùng bất ngờ, vừa rồi anh cho rằng sau khi mình rời đi thì Trần Giang và Trương Lan Hương cũng sẽ đi theo rời khỏi đó, ai mà nghĩ đến bọn họ lại có thể chưa rời đi chứ?
Cho dù Hoàng Thiên có ghét bọn họ thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ý định ném họ ở lại chỗ đó để hội Sói Điên hành hạ….
“Để bọn họ bị đánh một chút cũng không sao, em đã quên bọn họ có bộ mặt như thế nào hay sao?”
Hoàng Thiên mỉm cười hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An vội vàng lắc đầu: “Không được, dù sao đi nữa thì họ vẫn là dì cả và chị họ của em, hơn nữa cũng vì chúng ta nên hai người họ mới bị Sói Điên đề mắt tới.”
Hoàng Thiên nghe vậy gậy gật đầu, thật ra hôm nay Trần Giang và Trương Lan Hương bị đánh cũng xem như oan uồng.

Tạ Long là chạy theo Hoàng Thiên nên mới đến đó, Trần Giang và Trương Lan Hương cũng xui xẻo.
Lúc này, Hoàng Thiên không nói thêm gì nữa, lái xe đưa Lâm Ngọc An quay lại.
Trần Giang thấy sắp không chống đỡ nổi nữa, Tạ Long này giống y như một con trâu đực, cô ta sắp bị hạ gục mất rồi… Trương Lan Hương và Phan Minh Quân cũng bị đánh đập dã man, bị đánh đến nỗi cha mẹ không nhận ra.
Tạ Long sắp thành công nhưng lúc này cậu ta bỗng nhìn thấy xe của Hoàng Thiên.
Không hay rồi!
Tạ Long thật sự bị Hoàng Thiên dọa cho sợ hãi, đặc biệt là Lã Việt càng khiến cậu ta sợ vỡ mật.
Cũng không biết Lã Việt có ở trong xe của Hoàng Thiên hay không, Tạ Long cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy chạy ra lối kia của con hẻm.
“Các anh em, chạy mau”
Vừa chạy, Tạ Long vừa hét to lên kêu đàn em của mình chạy theo.
Bốn thành viên hội Sói Điên ba chân bốn cẳng bỏ chạy, đâu còn dám ở lại chỗ này.

Quần áo Trần Giang xốc xếch, cô ta sửa sang lại quần áo một chút rồi bò dậy khỏi mặt đất.
Cuối cùng thì Trương Lan Hương và Phan Minh Quân cũng có thể hít thở, bọn họ đã bị đánh đến mức không còn sức lực, bây giờ đang thở hổn hền từng hơi.
Hoàng Thiên không bước xuống xe, thấy đám người Trần Giang bị đánh thành bộ dạng này thì anh cũng hơi giật mình.
“Dì cả, chị Giang, mọi người vẫn ổn chứ?”
Lâm Ngọc An vội vàng xuống xe đi tới.
Trương Lan Hương đau đớn rên rỉ, vừa nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đến thì bà ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trách không được Tạ Long dẫn người chạy, ồn ào cả buổi hóa ra là do sợ Hoàng Thiên.

Trương Lan Hương nhìn Hoàng Thiên đang ngồi trong xe, trong lòng bà ta thật sự có hàng trăm nút thắt không thể gỡ được.
Cái đồ bỏ đi này tại sao lại có thể lợi hại như vậy, ngay cả những người của hội Sói Điên cũng sợ cậu ta.
Anh còn quen biết với Lã Việt, mà Lã Việt cũng giúp đỡ anh nhiều như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
Trương Lan Hương cũng muốn đau đầu, thật sự càng ngày bà ta càng nhìn không thấu Hoàng Thiên được nữa.
“Ngọc An…, nếu không phải cháu và Hoàng Thiên quay lại thì có lẽ dì đã bị Sói Điên đánh chết, cháu cũng sẽ không nhìn thấy dì cả của cháu nữa rồi…”
Trương Lan Hương khóc lóc nỉ non nói với Lâm Ngọc An.
Thấy Trương Lan Hương khóc như thế, trong lòng Lâm Ngọc An cũng khá khó chịu, dù sao thì đây cũng là dì cả ruột của cô “Dì cả, trước tiên dì khoan hãy nói mấy chuyện này đã.

Cháu đưa mọi người đi bệnh viện?”
Lâm Ngọc An nói.
“Không đi, không đi, bị đánh thành thế này còn có thể gặp người khác hay sao?
Xấu hổ chết người, về nhà dì bôi chút thuốc thì sẽ không có chuyện gì.”
Vẻ mặt Trương Lan Hương đau khổ nói.
Trương Lan Hương rất cảm kích, nhưng Trần Giang thì không hề, bây giờ cô †a cực kỳ hận Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
Cô ta cảm thấy nếu như không phải do Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên có mâu thuẫn với Tạ Long thì cô ta đã không bị hội Sói Điên đánh thành như vậy.
Đáng hận nhất là khi Hoàng Thiên rời đi cũng không mang cô ta theo, hại cô ta suýt chút nữa là thất thân.
“Hừ, mẹ, chúng ta đi!”
Sau khi trợn mắt liếc Lâm Ngọc An, Trần Giang kéo tay Trương Lan Hương định rời đi.

Lâm Ngọc An nhìn thấy bộ dạng này của Trần Giang thì cô cũng lười phản ứng cô ta, xoay người quay trở lại xe.
“Trần Giang, Trần Giang! Anh dẫn em đi khám bác sĩ!”
Phan Minh Quân chạy chậm đuổi theo, tỉ tiện nói.
“Bốp! Bốp!”
Trần Giang tát Phan Minh Quân hai bạt tay thật mạnh, tức giận đến mức lông mày cũng dựng lên!
“Khám bác sĩ con mẹ anh, đồ đàn ông vô dụng, tôi sắp bị người ta cưỡng bức mà anh cũng không dám chạy tới giúp đỡ nữa!”
Trần Giang chỉ vào Phan Minh Quân rồi mắng một trận.
Phan Minh Quân bị đánh nhưng lại không hề tức giận, đúng là như vậy…., do vừa rồi ông ta thật sự rất sợ hãi.
“Trần Giang, anh… anh…”

“Không được gọi tôi là Trần Giang.

Từ nay về sau đừng đến làm phiền tôi nữa!”
Trần Giang tức giận, xoay người bỏ đi với Trương Lan Hương.
Phan Minh Quân đứng đó như một kẻ ngốc, nhìn Hoàng Thiên đang ngồi trong xe, ông ta thật sự rất hối hận… Sớm biết Hoàng Thiên tài giỏi như vậy thì tại quán thịt nướng trong thành phố ông †a đã không dám xem thường Hoàng Thiên rồi… Nếu không đắc tội Hoàng Thiên thì bây giờ ông ta còn đang uống rượu đỏ ăn thịt với Hoàng Thiên nữa đấy, càng sẽ không bị đánh thành đầu heo.
“Em rể à em rể, cũng tại anh mắt chó không biết nhìn người, em ngàn vạn lần đừng giận anh.”
Phan Minh Quân chạy đến trước xe Hoàng Thiên, liên tục nói những lời tốt đẹp, chỉ còn thiếu quỳ xuống trước mặt Hoàng thiên.
Nhìn thấy giờ phút này Phan Minh Quân ti tiện như vậy, Hoàng Thiên chỉ là lạnh lùng cười một tiếng, không có hứng thú phản ứng với loại người này.
Anh lái xe đưa Lâm Ngọc An nhanh chóng rời khỏi đây, trở về nhà.
Lúc này Trương Lan Phượng đang ngồi trong nhà ngẩn người, bây giờ trong đầu bà ta chỉ toàn là hình ảnh số tiền mặt ba trăm năm mươi tỷ kia.
Thật nhiều tiển mà….

nếu có thể mang số tiền này về nhà thì tốt biết bao nhiêu?
Thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đã trở về, dưới mông Trương Lan Phượng như có lửa đốt, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Hoàng Thiên, rốt cuộc có phải là cậu đang gạt tôi hay không? Ba trăm năm mươi tỷ kia thật sự là của cậu hay sao, thật sự là Tập đoàn quốc tế toàn cầu sao?”
Trương Lan Phượng giống y như đang thẩm vấn phạm nhân, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cực kỳ im lặng, xem ra Trương Lan Phượng vẫn còn chưa hết hy vọng đâu….!
Mặc kệ Trương Lan Phượng nói gì thì nói, một câu Hoàng Thiên cũng không nói, trực tiếp đi về phòng.
Bởi vậy, Trương Lan Phượng càng thêm hiểu lầm, lôi kéo Lâm Ngọc An: “Ngọc An, con nói cho mẹ biết đi, ba trăm năm mươi tỷ kia là của Hoàng Thiên sao?”
Lâm Ngọc An bất đắc dĩ thở dài, mẹ không phải là bị ma ám đấy chứ?
Vẫn còn băn khoăn ba trăm năm mươi tỷ kia, thật sự là muốn tiền đến điên rồi.
“Mẹ, mẹ còn không biết tình hình hiện giờ của Hoàng Thiên hay sao? Ngay cả công việc anh ấy còn không có thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lâm Ngọc An hỏi ngược lại.
“À, à,”
Lúc này Trương Lan Phượng mới hơi bình tĩnh lại, tức giận nói: “Thứ đồ vô dụng này cũng thật là, tiền của người ta mà khoe khoang cái gì chứ…? Làm hại trong lòng mẹ y như là cỏ mọc vậy, thật phiền phức Lâm Ngọc An không nói gì nữa nhưng có điều cô cũng đã nhìn thấu, sự khát vọng của Trương Lan Phượng đối với tiền bạc quá mãnh liệt.
Đừng nói Hoàng Thiên không có nhiều tiền như vậy, cho dù thật sự có ba trăm năm mươi tỷ cũng không thể để mẹ biết được, nếu không chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.
Trong lòng Lâm Ngọc An đang suy nghĩ mấy thứ này, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Cô đi ra mở cửa, lại nghe thấy tiếng kêu la tức giận: “Ngọc An, phế vật Hoàng Thiên kia đâu? Kêu nó lập tức lăn ra đây!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.