Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 136: Căn Biệt Thự Mà Anh Nói Tới Nó Là Của Tôi





“Gâu gâu gâu” Con chó lớn sủa ầm lên, nó đã được trải qua quá trình huấn luyện nên rất hiểu tâm ý của chủ.
Chỉ nhìn thấy người phụ nữ mập mạp đó buông tay khỏi dây xích của con chó, con chó lớn đó rất nhanh liền lao về phía của Hoàng Linh!
“AI”
Hoàng Linh bị dọa sợ tới mức tái xanh cả mặt, nhìn thấy con chó lớn kia sắp lao đến cắn mình, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Hoàng Thiên nhìn thấy em gái mình sắp bị con chó kia cắn, anh thực sự tức giận, chạy thật nhanh ra ngoài hướng về phía con chó rồi đá mạnh vào đầu của nó!
“Ngao ngaol!”
Con chó lớn kia bị Hoàng Thiên đạp ngã xuống đất, nó thở hổn hển nằm dưới đất không thể dậy nổi nữa.
Bởi vì Hoàng Thiên cũng rất thích chó, cho nên cú đá này của anh sẽ không giết chết chú chó kia, chỉ khiến nó bị khuất phục nằm đó mà thôi.
Nếu không phải anh nương tay, con chó đã có thể đã chết rồi.
“AI Con trai, con trai của mẹ!”
Người phụ nữ mập mạp kia nhìn thấy chú chó bị thương nằm dưới đất bỗng giống như một kẻ điên không ngừng hét lên, chạy nhanh đến trước mặt rồi ngồi bệt xuống dưới đất để kiểm tra chú chó.
Con trai của bà ta?
Hoàng Thiên nghe xong thật sự không nói nên lời, người phụ nữ mập mạp này nuôi dưỡng một chú chó rồi coi nó là con trai của mình?
“Mày chờ đó cho tao! Nếu con trai của tao mà có mệnh hệ gì, tao bắt mày phải trả giá bằng tính mạng của mày!”
Người phụ nữ mập mạp chỉ ngón tay đe dọa Hoàng Thiên, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“Chồng à, con trai lớn bị một tên nhóc đánh bị thương rồi, có thể sẽ không sống nổi nữa! Anh mau trở về đi…”
Những người đi đường xem mà lác hết cả mắt, người phụ nữ béo này mở miệng là nhắc đến con trai, xem ra cô ta thực sự coi chú chó của mình thành con trai rồi.

Hoàng Phúc Trường bị dọa sợ tới mức chân phát run, cả đời này ông sống rất lương thiện, nhưng lại sợ nhất là những chuyện như thế này.
Nhìn qua thì người phụ nữ mập mạp này trông giống một người có tiền không dễ trêu chọc, hơn nữa lại gọi điện kêu chồng đến đây, như vậy có khi nào lát nữa sẽ xảy ra đánh nhau không?
Hoàng Phúc Trường nghĩ đến đây, vội vàng chạy tới kéo Hoàng Thiên lại, ‘Hoàng Thiên à, chúng ta mau rời đi thôi, lát nữa chồng bà ta sẽ đến đây, tới lúc đó mọi chuyện sẽ phiền phức hơn đấy.”
Hoàng Thiên lúc này thật sự cảm thấy trong người rất khó chịu, người phụ nữ mập mạp này quá mức vô lý, còn thả cho chó tới căn Hoàng Linh, người phụ nữ kia sao có thể ngang ngược như vậy chứ?
“Cha, có những chuyện sợ cũng vô dụng, đợi một chút con sẽ đưa cha đi bệnh viện sau.
Hoàng Thiên nói xong, chắp tay đứng ở ngay đó chờ chồng của người phụ nữ kia tới.
Hôm nay nếu anh không giải quyết cho xong chuyện này, sau này Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh sẽ không thể sống yên ổn ở đây, chuyện này trong lòng của Hoàng Thiên vẫn luôn suy nghĩ rất rõ ràng.
“Tên nhóc này mày cứ đợi đấy! Lát nữa chồng tao đến, anh ấy chắc chắn sẽ đánh cho mày một trận!”
Người phụ nữ mập mạp lúc này mới đứng dậy, chỉ tay về phía Hoàng Thiên, buông lời đe dọa.
Bai Hoàng Thiên đập bàn tay của người phụ nữ kia sang một bên, điều anh ghét nhất chính là bị người khác dùng tay chỉ vào mặt mình.
“Nếu bà còn dám lấy tay chỉ vào tôi một lần nữa, thì ngón tay này của bà đừng mong có thể giữ lại.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Người phụ nữ mập nhất thời bị lời này của Hoàng Thiên làm cho sửng sốt, bà ta đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh Hoàng Thiên có chút đáng sợ, thật sự rất dọa người.
Con người chính là như vậy, thấy mềm yếu thì bắt nạt, thấy cứng rắn thì sợ hãi.

Thấy dáng vẻ Hoàng Thiên giống kẻ không dễ chọc, người phụ nữ mập kia đã kiềm chế lại rất nhiều.
“Hừ, chỉ cần mày không chạy! Lát nữa tao sẽ khiến mày đẹp mặt!”
Người phụ nữ mập ậm ừ.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest chạy ra từ đám đông và theo sau là hai nhân viên bảo vệ.
Khi người phụ nữ mập nhìn thấy người đàn ông mặc vest đi tới, hai mắt cô ta sáng lên đi tới nói: “Lê Sơn, anh quản lý khu nhà của chúng ta như thế nào vậy? Làm sao lại có thể để rác rưởi cũng có thể vào ở tại khu nhà của chúng ta, thậm chí còn đá chết con chó của tôi, anh nhất định phải giúp tôi lấy lại công bằng đó!”
Nói đến đây, người phụ nữ mập chỉ tay vào mấy người Hoàng Thiên đang đứng đó với vẻ ngoài rất ngang ngược.
Người đàn ông trung niên này tên là Lê Sơn, là quản lý của khu nhà Hoa Lan này.
Nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, ông nhanh chóng cùng nhân viên bảo vệ đi tới kiểm tra tình hình.
Lê Sơn quá quen thuộc với người phụ nữ mập mạp này, ông biết cô ta là vợ của Vũ Văn Phú, cô ta là một người nữ hung hăng không dễ chọc.
Vũ Văn Phú rất nổi tiếng trong khu này, anh kinh doanh vật liệu xây dựng và có tài sản lên tới hàng chục tỷ đồng, là một người.

.

truyện kiếm hiệp hay
có quyền có thế.
Đối với những người giàu có như vậy, Lê Sơn không dám đác tội, vì vậy anh ta nhanh chóng cười nói: “Cô à, trước tiên đừng nóng giận, tôi sẽ giải quyết vấn đề này thật ổn thỏa giúp cô.”
“Vậy thì tốt rồi, nếu không giải quyết được, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với ông chủ của anh!”
Người đàn bà béo nói.
Lê Sơn trán lấm tấm mồ hôi, anh biết người vợ này của Vũ Văn Phú nói được làm được, chọc giận bà ta coi như anh xong đời.

Nhìn đến mấy người Hoàng Thiên, Lê Sơn trong lòng đã có sẵn chủ ý, ba người này thoạt nhìn không giống người có nhiều tiền, những người như vậy rất dễ đối phó.
“Ba người các anh làm sao vậy? Ai cho các anh vào trong đi lại lung tung như vậy?”
Lê Sơn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, trợn mắt chất vấn Hoàng Thiên.
“Chúng tôi là chủ của nơi này, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng Thiên có chút buồn bực, hỏi Lê Sơn.
‘Chủ sở hữu của khu này?”
Lê Sơn nhất thời sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó anh ta trở lại bình thường rồi nở nụ cười khinh thường.
“Ha ha, tới nói dối mà cũng không biết nói cho hẳn hoi! Anh có biết giá một mét vuông cho một căn nhà bình thường ở đây là bao nhiêu không? Chẳng cần phải nói đến mấy căn biệt thự kia, tôi sợ những con số sẽ hù chết anh.”
Lê Sơn cười nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt đầy sự chế nhạo.
“Vậy thì anh cứ nói đi, xem mấy con số mà anh nói ra có thể dọa chết tôi không.”
Hoàng Thiên nhìn Lê Sơn nói.
Lê Sơn cười rất vui vẻ, chỉ tay về phía căn biệt thự có vị trí đẹp nhất: ‘Anh đã nhìn thấy căn biệt thự kia chưa? Căn biệt thự đó có giá gần bảy mươi tỷ, đã được một vị đại gia họ Hoàng mua trọn rồi! Sao nào, không dọa anh sợ đấy chứ? “
Nghe xong lời này, lông mày Hoàng Thiên cau lại, Lê Sơn này cũng thật nực cười quá đi.
“Ha ha, dù đắt đến mấy thì cũng bị người khác mua rồi.

Đến lượt anh ở đây khoe à?”
Hoàng Thiên cười lạnh hỏi Lê Sơn.
Lê Sơn trợn mắt tức giận, còn không phải sao? Biệt thự có đắt tiền đến đâu cũng không phải là của anh ta, anh ta thậm chí còn không đủ tiền để mua một phòng tắm ở đây.
“Đừng nói nhảm nữa! Anh là người đã đá con chó của bà ấy bị thương có đúng không?
Mời anh cùng tôi đến phòng an ninh một chuyến!”
Lê Sơn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên rồi hét vào mặt anh.
“Khu nhà này thuộc quyền sở hữu của anh à?”
Hoàng Thiên hỏi Lê Sơn.
“Tôi là quản lý của khu nhà này, tên Lê Sơn! Sao hả, anh vẫn không phục sao?”
Lê Sơn lại trợn mắt lên hỏi Hoàng Thiên.
“Anh cũng không hỏi rõ xem chuyện này đầu đuôi thế nào mà đã giúp bà ta?”
Hoàng Thiên vừa chỉ vào người phụ nữ mập mạp đang đứng kia vừa hỏi Lê Sơn.
Khi nghe những lời này, Lê Sơn cảm thấy rất buồn cười, anh cho rằng anh là chủ của nơi này, là bố mẹ của tôi sao, tôi không giúp cô ấy, không nhẽ lại đi giúp anh?
“Hơ, hà ấy là chủ của một căn nhà ở đây, anh đoán xem tôi sẽ giúp ai?”
Lê Sơn cười chế nhạo.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng là chủ nhà ở đây.”
Hoàng Thiên nói.
“Ha ha ha, anh đang đùa với tôi sao? Nếu người như anh mà là chủ nhà ở nơi này, Lê Sơn tôi sẽ chỉ mặc một chiếc quần đùi chạy một vòng quanh khu nhà này!”
Lê Sơn cười đến nỗi đau cả bụng, nhìn Hoàng Thiên nói.
Hai người bảo vệ đi cùng cũng cười ngặt nghẽo, họ cảm thấy lời Hoàng Thiên nói như một trò cười vậy.

Người phụ nữ mập mạp khi nghe thấy lời này thì liền chạy tới nói: “Quản lý Sơn à, anh nên cá với anh ta răng nếu anh ta không phải là chủ nhà ở nơi này, anh ta sẽ mặc quần đùi và chạy một vòng quanh khu này.”
“Bà nói có lý đấy, hehe.”
Lê Sơn nhìn người phụ nữ mập mạp cười nịnh nọt, sau đó nhìn Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Anh mau chứng minh đi, nếu như anh thật sự là chủ nhà ở nơi này, tôi sẽ không nói hai lời mà lập tức thực hiện lời nói chỉ mặc quần đùi chạy một vòng ở đây! Còn nếu như anh không phải là chủ nhà ở đây, vậy thì thật ngại quá, anh cũng phải làm việc này! “
“Không chỉ phải làm việc đó mà còn phải nghiêm khắc dạy dỗ anh ta nữa, hừ!”
Người phụ nữ mập mạp khoanh tay hừ lạnh.
“Đây là những gì anh nói đó nhé.”
Hoàng Thiên lạnh lùng liếc nhìn Lê Sơn, rõ ràng là không thèm để Lê Sơn vào trong mắt, đến bên cạnh Hoàng Linh lấy thẻ khóa cửa của căn nhà từ trong túi xách của cô ra, lắc lắc nó trước mặt Lê Sơn.
“Nhìn rõ chưa, anh có nhận ra đây là gì không?”
Hoàng Thiên nói.
Sao Lê Sơn có thể không nhận ra thẻ khóa này chứ? Nhìn thấy Hoàng Thiên lấy ra thứ này, trong lòng Lê Sơn bỗng thấy hồi hộp không yên.
Lúc nấy lời nói cũng đã nói ra hết rồi, nếu như Hoàng Thiên thực sự là chủ nhà ở đây, vậy thì anh ta sẽ rất khổ sở.
Cẩn thận nhìn dấu ấn trên tấm thẻ khóa cửa, Lê Sơn trán đầy mồ hôi lạnh!
Người này đâu thật sự là chủ nhà ở đây, không những thế còn là chủ nhà của căn biệt thự đắt tiền nhất kia!
Lê Sơn hoảng sợ và không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến, đó là một căn biệt thự trị giá hơn sáu mươi tám tỷ đó, những người có thể mua được căn biệt thự này chính là không có gì ngoài tiền!
Sao một người quản lý nhỏ nhoi như anh lại có thể đắc tội với người như thế này cơ chứ?
Lại nhìn kỹ Hoàng Thiên lần nữa, Lê Sơn cảm thấy hai chân của mình như mềm nhũn ra đến không đứng nổi nữa.
“Anh, anh là vị đại gia họ Hoàng kia?”
Lê Sơn run rẩy hỏi Hoàng Thiên.
“Còn có thể giả sao.”
Hoàng Thiên nói xong võ võ vai Lê Sơn: “Quản lý Sơn à, anh biết tiếp theo phải làm gì rồi phải không?”
Lê Sơn gần như khóc òa lên khi nghe Hoàng Thiên nói câu này.
Anh ta hiểu câu nói của Hoàng Thiên có ý nghĩa là gì.

Hoàng Thiên muốn anh ta thực hiện lời hứa lúc nấy của mình là mặc quần đùi chạy một vòng quanh khu nhà.
Trước mặt nhiều chủ nhà như vậy, không phải sẽ xấu hổ chết sao? Ở đây còn có cả phụ nữ và trẻ nhỏ nữa mà… “Anh Thiên à, anh, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cứ coi như tôi là cục rắm đi…” Lê Sơn táo bạo đề xuất với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy trừng mắt, nói: “Ai là anh của anh? Mọi người ở đây đều rất bận rộn.

Anh mau cởi bỏ đồ rồi chạy đi, đừng ở đây kì kèo nữa”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.