Khẩu súng lạnh lẽo đặt sau đầu Hoàng Thiên làm cho anh giật mình kinh ngạc.
Dựa vào cảm giác của mình, anh biết chắc rằng sau đầu anh đang có một khẩu súng và khẩu súng đó chắc chắn là súng thật.
Anh chỉ cần nhúc nhích thì đối phương sẽ bắn ngay lập tức và thế là đi đời nhà ma.
Người đằng sau lưng anh nói tiếng Việt không sõi lắm, giọng nói mang âm lưỡi cứng ngắc và Hoàng Thiên đoán rằng đó là một người nước ngoài.
Anh đang chuẩn bị cho Đinh Toàn một trận thì từ đâu lại mọc ra cái tên này làm cho Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy bực tức.
Mấy người Lã Việt nhìn về phía sau của Hoàng Thiên.
Bọn họ cũng không dám động thủ vì Hoàng Thiên đang bị dí súng vào đầu.
Nếu bọn họ dám làm gì chọc giận đến đối phương thì tên kia nhất định sẽ bắt chết Hoàng Thiên.
Đinh Toàn nhìn về phía sau lưng của Hoàng Thiên, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười đắc ý.
Đây là tay sát thủ mà Đinh Toàn đã chuẩn bị phòng những lúc bất trắc.
“Ha ha, mày nghĩ có Lã Việt giúp đỡ là mày có thể đối phó lại tao à?”
Đinh Toàn cười nham hiểm.
Gã đến trước mặt Hoàng Thiên rồi diễu võ dương oai.
Hoàng Thiên biết chuyện tối nay sẽ căng như vậy.
Có nhiều người cũng không ích gì.
Bây giờ đối phương đang có súng, chuyện sống chết gần trong gang tấc.
Hoàng Thiên đang định quay lại xem phía sau là ai thì người đằng sau trầm giọng nói: “Không được động đậy! Động đậy là tao bắn chết!”
Nói rồi, người kia dí sát mũi súng vào sau đầu của Hoàng Thiên.
“Sao hả gã họ Hoàng này? Mày phục chưa?”
Đinh Toàn cười đắc ý hỏi Hoàng Thiên.
“Mày còn làm việc với người nước ngoài à?
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Định Toàn.
“Ha ha, không phải mày cũng làm việc với người nước ngoài à? Sai lầm lớn nhất mà mày mắc phải chính là không biết gội Sói Điên bọn tao mạnh đến cỡ nào.”
Đinh Toàn cười phá lên rồi vung tay thụi hai phát vào bụng Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đành cắn răng chịu đòn.
Anh cũng chẳng còn cách nào khác, người đứng dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu.
Nhìn vẻ kiêu ngạo của Đinh Toàn, Hoàng Thiên hiểu rằng chiều nay mặc dù Đinh Toàn cúi đầu trước mặt anh, cố tỏ ra yếu hèn nhưng thực chất gã này vẫn luôn đối đầu với anh.
Đúng là quỷ quyệt.
Nếu Đinh Toàn không cố tỏ ra yếu hèn trước mặt anh thì anh đã không mất cảnh giác như thế rồi để lâm vào tình thế bị động như bây giờ.
Đinh Toàn thấy đánh vậy vẫn chưa đủ nên định tiếp tục đánh vào mặt của Hoàng Thiên.
Nhưng anh ta mới nắm tay lại thì Lã Việt đang ở bên cạnh đã ra tay.
Cây gậy trong tay của Lã Việt quật thẳng vào cánh tay của Đinh Toàn.
Rắc.
Cánh tay phải của Đinh Toàn bị Lã Việt đánh gây.
Anh ta đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Mày không muốn sống nữa à?”
Gã đàn ông đứng đằng sau Hoàng Thiên điên tiết lên và chĩa súng về phía Lã Việt, chuẩn bị bắn Lã Việt.
Bụp.
Hoàng Thiên cũng kịp quay người lại và tống một cùi chỏ vào bụng của gã đàn ông đứng sau.
Tiếng súng vang lên nhưng may Hoàng Thiên quay người kịp thời và cho gã kia một phát nên đầu đạn đi lệch hướng, không trúng Lã Việt.
Vào khoảnh khắc của ánh sáng từ đá lửa lóe lên, bầu không khí như đông đặc lại, tất cả mọi người đều sững sờ khi tiếng súng vang lên.
“Grusen, bắn chết chúng nó đi!”
Đinh Toàn kéo lê cánh tay đã bị gãy rồi hét lên với Grusen một cách điên cuồng.
Gã đàn ông cầm súng này đến từ Châu.
Tên gã là Grusen, là một sát nhân nổi tiếng hàng đầu thế giới.
Hắn đã từng nhúng tay vào không ít những vụ án lớn.
Lần này, người cha Đinh Mạnh của Đinh Toàn đã bỏ ra rất nhiều tiền thuê Grusen về để đối phó với Hoàng Thiên và Lã Việt.
Đinh Mạnh từ lâu đã thèm muốn vị trí của Lã Việt, ông ta luôn mơ ước trở thành ông trùm thế giới ngầm ở thành phố Bắc Ninh này.
Và một lý do quan trọng khác là Định Mạnh muốn giết Hoàng Thiên để trả thù cho con trai.
Lúc đó, ngay cả khi Đinh Toàn không hét lên thì Grusen cũng sẽ nổ súng giết người.
“Đi gặp Diêm vương đi!”
Grusen chĩa súng vào người Hoàng Thiên rồi chuẩn bị bóp cò.
“Anh Thiên cẩn thận.”
Lã Việt đang đứng bên cạnh đó thấy thế thì hét lên và đẩy Hoàng Thiên ra.
Theo quán tính, Lã Việt nhào sang và đứng đúng và chỗ Hoàng Thiên vừa đứng lúc nãy.
Păằng!
Súng nổ và rồi Lã Việt hét lên một tiếng.
Gã kia đã bắn trúng vào vai phải của Lã Việt.
Máu ồ ạt chảy ra, cơn đau dữ dội sau khi bị bắn xong không phải điều mà những người bình thường có thể chịu đựng được.
Một người mình đồng da sắt to lớn như Lã Việt cũng không nổi cơn đau này, ông ta đau đớn đến mê man rồi ngất đi.
Lã Việt ngã bịch một cái xuống đất.
Hoàng Thiên không nhìn thấy Lã Việt bị thương ở đâu.
Khi thấy Lã Việt ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên của Hoàng Thiên chính là nghĩ rằng Lã Việt đã chết.
Lã Việt đã đỡ phát súng này thay cho Hoàng Thiên.
Trong lòng anh ngoài sự biết ơn dành cho Lã Việt ra thì còn lại là sự phẫn nộ.
Không đợi Grusen bắn đến phát thứ hai, Hoàng Thiên đã ra tay trước và quật cây gậy vào cổ tay của Grusen.
Hoàng Thiên đánh trúng vào cổ tay của Grusen, khẩu súng trên tay của gã ta cũng rời khỏi tay.
Cổ tay của gã sưng lên một cục, to như cái bánh bao nên Grusen đành phải đưa súng sang tay trái.
Gã chưa kịp nhắm bắn thì Tiêu Tấn đã dẫn theo người xông vào trong.
“Báo thù cho anh Lã Việt!”
Tiêu Tấn dẫn người xông vào và hét lớn lên.
Đám đàn em này của Lã Việt đều rất trung thành nên khi cả đám thấy Lã Việt bị bắn thì đều giận sôi máu.
Khi đã vào trận, những kẻ đã sôi máu lên thường giành được chiến thắng.
Cả đám của Tiêu Tấn cùng xông lên và rồi dạy dỗ cho Grusen một bài học.
“Bọn khốn nạn, chúng mày đừng qua đây!”
Grusen hoảng loạn, gào lên cảnh cáo đám Tiêu Tấn bằng thứ tiếng Việt không sõi.
Mấy tên tay chân cầm gậy đánh tới tấp lên đầu và lên người của Grusen khiến một kẻ to cao vạm vỡ như Grusen cũng phải gào lên đau đớn.
Khi không thể chống cự được nữa, gã đành tìm cách quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, vừa rồi Grusen còn ngông cuồng như thế mà sau khi ăn một trận đòn đã cun cút cắp đuôi bỏ chạy.
Mấy tên của hội Sói Điên cũng theo đuôi Grusen trốn ra ngoài.
Vừa thấy Grusen bỏ chạy thì mấy tên kia cũng chạy theo.
“Rút nhanh!”
Đinh Toàn ra lệnh cho sáu tên tay chân trong hội Sói Điên đang đứng xung quanh anh ta và Đinh Toàn nhảy ra khỏi cửa sổ trước.
Sáu tên tay chân của hội Sói Điên lợi dụng lúc hỗn loạn trốn theo Đinh Toàn ra ngoài.
Bọn chúng đang ở tầng hai nên có nhảy từ cửa sổ xuống cũng không xây xát mấy.
Và rồi ngay lập tức ở bên ngoài cũng có một cuộc hỗn loạn xảy ra.
Lúc trước Tiêu Tấn đã để lại mấy chục đàn em ở bên ngoài, định để đánh nhau một trận với đám của Đinh Toàn.
Đinh Toàn không dám đánh nhau với đám của Tiêu Tấn nữa nên đành dẫn theo sáu tên đàn em chui qua lỗ chó và trốn ra ngoài.
“Anh Thiên, anh muốn đuổi theo không?”
Tiêu Tấn tức giận hỏi ý kiến của Hoàng Thiên.
“Đừng đuổi theo nữa, đưa Lã Việt tới bệnh viện trước.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Vâng ạ”
Tiêu Tấn nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Thiên rồi cùng mấy người nữa đưa Lã Việt ra ngoài.
Cả đám người nghe theo chỉ đạo của Hoàng Thiên và cùng nhau ra bên ngoài.
Hơn chục người bên ngoài định đuổi theo Đinh Toàn nhưng cũng bị Hoàng Thiên ngăn lại.
Hoàng Thiên hiểu rõ một đạo lý, rằng không nên dồn chó vào đường cùng.
Grusen có súng trong người, mà Hoàng Thiên không muốn anh em nào bị thương nữa.
Hoàng Thiên chỉ đạo tất cả anh em lên xe trở về lại thành phố Bắc Ninh.
Trên đoạn đường đưa Lã Việt đến bệnh viện, Hoàng Thiên thực sự rất lo lắng.
Nghĩ đến chuyện Lã Việt đã đỡ giúp mình một phát đạn, Hoàng Thiên càng tức giận hơn.
Tên Grusen đáng chết này, Hoàng Thiên này nhất định sẽ không tha cho hẳn.
“Bác sĩ, tình hình của ông ấy thế nào rồi?”
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, Hoàng Thiên đã bước lại hỏi vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng.
“Bệnh nhân không còn bị nguy hiểm đến tính mạng nữa, vị trí trúng đạn không phải là vị trí chí mạng.
Có điều chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Bác sĩ nhìn Hoàng Thiên rồi cẩn trọng nói từng ý một.
Thực sự người bác sĩ cảm thấy rất bối rối, ông không đoán được Hoàng Thiên làm công việc gì và tại sao người kia bị bắn?
Hoàng Thiên không nói gì cả, chỉ cần Lã Việt không sao là tốt rồi.
Về việc bệnh viện gọi điện báo công an, Hoàng Thiên nghĩ rằng họ cũng chỉ làm việc theo quy trình thôi, điều đó có thể thông cảm được.
“Anh Thiên, bây giờ phải làm thế nào?”
Tiêu Tấn hỏi Hoàng Thiên.
Phải làm như thế nào?
Tất nhiên là trả thù!
Lã Việt trúng một phát đạn suýt nữa thì mất mạng.
Hoàng Thiên sao có thể bỏ qua mối thù này?
Còn gã Đinh Toàn đáng chết kia nữa, hắn đã đấm hai phát vào bụng Hoàng Thiên.
Anh không thể tha cho hắn được.
“Đêm nay sẽ tiêu diệt hội Sói Điên.”
Hoàng Thiên nghiến răng, trầm giọng nói.
“Tôi hiểu rồi.”
Tiêu Tấn chỉ đợi câu nói này của Hoàng Thiên.
Hiện tại Lã Việt không chỉ đạo anh em được nữa nên lời của Hoàng Thiên cũng giống như lời của Lã Việt.
Tiêu Tấn tuyệt đối nghe theo lời của anh.
Ngay sau đó, Tiêu Tấn gọi điện thoại cho anh Duy Tân, báo tập hợp hàng trăm anh em dưới trướng Lã Việt ngay lập tức.
“Anh Thiên, anh em đều đang chờ sẵn rồi, khi nào chúng ta xuất phát vậy?”
Tiêu Tấn hỏi Hoàng Thiên.
Tiêu Tấn rất nóng lòng muốn xông vào hang ổ của hội Sói Điên ngay lập tức.
Lã Việt đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nên Hoàng Thiên thấy yên tâm hơn nhiều.
Đã đến lúc bọn họ phải ra tay rồi.
“Bây giờ xuất phát.
Bao vây hang ổ của hội Sói Điên.”
Hoàng Thiên đưa tay ra lệnh.
Tiêu Tấn nghe lệnh, cùng Hoàng Thiên ra khỏi bệnh viện.
Lúc này đã có rất nhiều người tập trung trước cửa bệnh viện.
Nhưng số đông anh em đã nhận lệnh của Hoàng Thiên và tới hang ổ của hội Sói Điên ở ngoại ô.
“Anh Thiên, em tới đây.”
anh Phó dân theo mười mấy người đến chào hỏi Hoàng Thiên “Hành động.”
Hoàng Thiên nói xong hai chữ này thì bước ra xe trước.
Đám đàn em thấy vậy thì cùng lái xe rời khỏi bệnh viên, đi tới hang ổ của hội Sói Điên..