Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 249: Quá Khinh Người





Người phụ nữ và cô bé bên trong khóc rất đau xót, nghe đến khiến lòng người ta lo lăng.
Đặc biệt là cô bé kia khóc rất đau lòng không ngừng gọi cha, Hoàng Thiên nghe thấy giọng của cô bé thì quả thật cõi lòng có chút tan nát.
Ắt hẳn cô bé này là con gái của Cảnh Thiều Trung nhỉ?
Trong lòng Hoàng Thiên còn nhiều suy nghĩ nhưng vẫn dẫn mọi người tới trước cửa phòng, sau đó anh tự tay đẩy cửa ra.
Vừa đẩy cửa ra, Hoàng Thiên đã bị một màn trước mắt chọc giận!
Chỉ thấy Cảnh Thiều Trung đang nằm trên chiếc giường lớn, tứ chỉ của anh ta đã không thể động đậy, nằm ở đó kìm nén đến mặt đỏ bừng, tròng mắt tức giận trợn tròn!
Đáng giận nhất là trên bụng của Cảnh Thiều Trung lại có một chàng trai trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi ngồi lên!
Ở trước giường cũng còn một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi đang đứng, trong tay kẹp thuốc lá.

Thỉnh thoảng phun khói thuốc ra, nhe răng cười biến thái.
Mà ở trong góc phòng lại có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang ôm một cô bé khoảng bảy tám tuổi.

Vừa nhìn Cảnh Thiều Trung trên giường vừa khóc rất đau lòng.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy một màn trước mắt này đã tức giận đến nắm chặt nắm đấm!
Hai thằng nhãi này ở đâu ra thế? Cảnh Thiều Trung đã thảm như vậy lại còn ngồi trên bụng sỉ nhục anh ta sao?
Hoàng Thiên thật sự nổi lên lửa giận ngút trời, quát lên với chàng trai đang ngồi trên bụng Cảnh Thiều Trung: “Mau cút ra!”
Chàng trai ngồi trên bụng Cảnh Thiều Trung nhìn người đến, đầu tiên là giật mình nhưng sau đó trên mặt lập tức tỏ vẻ không hề sợ hãi.

“Ôi, người đến có giọng điệu không nhỏ nha, còn dám hung ác với ông đây thế à?”
Chàng trai không xuống khỏi bụng Cảnh Thiều Trung, trái lại vẻ mặt chế giễu nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói.
“Anh Thiên, thằng nhãi kia tên là Vũ Phương Kỳ, còn thằng đang hút thuốc tên là Vũ Phương Đông, là hai anh em ruột! Bọn họ đều là người lăn lộn với anh Thiều Trung như tôi.” Lương An Phan đi lên phía trước giới thiệu với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Vũ Phương Kỳ phách lối như vậy khiến anh tức giận không thể bay đến đánh gã ta.
So sánh với Lương An Phan thì Vũ Phương Kỳ này thật sự là kẻ phản bội.

Nếu đã đi theo Cảnh Thiều Trung kiếm cơm, sao có thể bỏ đá xuống giếng như vậy? Còn ngồi trên bụng của Cảnh Thiều Trung cơ đấy?
“Lôi cậu ta đến đây cho tôi!” Hoàng Thiên lớn tiếng nói với Tiêu Tấn ở sau lưng.
“Vâng!” Tiêu Tấn đã sớm không nhìn được rồi.

Ấn tượng của anh ta với Cảnh Thiều Trung cũng rất tốt, mắt thấy Cảnh Thiều Trung bị người ta sỉ nhục thế này đương nhiên trong lòng anh ta cũng nổi giận.
Chỉ thấy Tiêu Tấn bước lên vọt tới gần Vũ Phương Kỳ muốn bắt lấy gã ta.
Nào ngờ tới Vũ Phương Kỳ như đã chuẩn bị từ sớm, lúc này đột nhiên rút một con dao bén nhọn ở bên hông ra chĩa vào yết hầu của Cảnh Thiều Trung!
“Đừng tới đây, không thì hãy chờ nhặt xác của Cảnh Thiều Trung đi!” Vũ Phương Kỳ tỏ vẻ đắc ý cười bỉ ổi cảnh cáo Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn không dám làm gì nữa, đây không phải chuyện đùa giỡn, nếu làm không cẩn thận thì mạng của Cảnh Thiều Trung sẽ không còn.
Hoàng Thiên cũng không nghĩ tới Vũ Phương Kỳ sẽ dùng đến chiêu này.
Vì để Cảnh Thiều Trung không bị thương, Hoàng Thiên đành phải khoát tay ra hiệu với Tiêu Tấn để anh ta đừng hành động nữa.
“Ha ha, con mẹ nó rất hay! Nếu như tao không đoán sai thì mày chính là thằng nhãi Hoàng Thiên đấy à?”
Vũ Phương Kỳ cười lên ha hả chỉ Hoàng Thiên nói.
“Không sai, tôi là ông nội Thiên của cậu đây.
Hoàng Thiên cay nghiệt đáp lại nói.
“Ha ha ha! Cũng là người sắp chết rồi mà còn rất phách lối đấy!”
Vũ Phương Đông đứng một bên cạnh hút thuốc.

Hiện tại gã ta cười lên ha hả chỉ Hoàng Thiên lớn tiếng nói.
Nhìn thấy hai thằng nhãi này không biết sống chết như thế thì Hoàng Thiên không những không giận mà còn cười.

Anh cảm thấy hai anh em trước mặt này cũng sắp chết rồi.
“Lương An Phan, Cảnh Thiều Trung đã phản bội Hắc Phong Đường, mày cũng muốn nối gót theo anh ta sao? Tổng đường chủ đã bổ nhiệm tao làm Đường chủ chỉ nhánh rồi, hiện tại tao lấy danh nghĩa Đường chủ chỉ nhánh ra lệnh cho mày hãy lập tức xử lý Hoàng Thiên!” Mặt Vũ Phương Kỳ âm trầm la lớn với Hoàng Thiên và Lương An Phan.
Lương An Phan hận Vũ Phương Kỳ muốn chết, gã ta trung thành tuyệt đối với Cảnh Thiều Trung.

Cho nên mắt thấy Cảnh Thiều Trung bị Vũ Phương Kỳ đối đãi như thế, gã ta hận không thể lập tức làm thịt Vũ Phương Kỳ ngay!
“Vũ Phương Kỳ! Bình thường anh Thiều Trung đối với mày không tệ, không nghĩ tới anh ấy vừa gặp khó khăn thì mày đã lập tức đâm dao vào anh ấy! Con mẹ nó lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao?” Lương An Phan chỉ Vũ Phương Kỳ nói lời trách móc.
Vũ Phương Kỳ không phật lòng chút nào, chuyện gã ta có thể lên vị trí Đường chủ chi nhánh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Về phần lương tâm, thứ đồ chơi kia đáng giá bao nhiêu tiền một ký đâu?

“Ha ha, thằng ranh con.

Tao biết mày muốn ăn cây táo rào cây sung mà! Mày cho rằng mày biết đi tìm Hoàng Thiên còn tao không biết sao? Ông đây đã sớm phái người theo dõi mày rồi!” Vũ Phương Kỳ cười lạnh nói với Lương An Phan.
Lương An Phan hết sức khiếp sợ, gã ta không nghĩ tới thế mà Vũ Phương Kỳ lại âm hiểm như thế, gã ta đã sớm phái người theo dõi mình nên khó trách Vũ Phương Kỳ đã đến nhà Cảnh Thiều Trung chờ sẵn.
Nhưng nơi này chỉ có hai người Vũ Phương Kỳ và Vũ Phương Đông, hai người bọn họ có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Bọn họ có thể đối phó với anh Thiên sao?
Lương An Phan nghi ngờ trong lòng, gã ta cảm thấy quả thực Vũ Phương Kỳ và Vũ Phương Đông đang tìm cái chết.

Chỉ dựa vào hai người bọn họ ở đây mà cũng dám đối phó anh Thiên à? Đây không phải là bọ ngựa đấu xe sao?
“Chị dâu.

Chị đừng khóc nữa, chờ sau khi anh Thiều Trung mất mạng, tôi sẽ đến chăm sóc chị, khà khà khà.” Vũ Phương Kỳ cười khà khà một cách bỉ ổi, gã ta tham lam nhìn ngắm trên người vợ của Cảnh Thiều Trung thêm vài lần.
Đương nhiên vợ của Cảnh Thiều Trung hiểu ý trong lời Vũ Phương Kỳ nói, trong lòng chị ta tức giận đến hỗn loạn.
“Cậu là đồ không bằng cầm thú! Lúc cậu thiếu nợ tiền đánh bạc suýt chút bị người ta đánh chết, nếu không phải Cảnh Thiều Trung cứu cậu, cậu có thể sống đến bây giờ không?” Vợ của Cảnh Thiều Trung lớn tiếng trách móc Vũ Phương Kỳ.
Vũ Phương Kỳ nghe thấy thì cười ha hả nói: “Con mẹ nó, đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi? Còn nhắc lại nợ cũ làm gì?”
“Đồ khốn nạn, năm đó Cảnh Thiều Trung tôi thật sự là mắt mù, lại cứu một người ghê tởm như cậu…”
Cảnh Thiều Trung vẫn luôn tức giận đến nói không ra lời, cuối cùng hiện tại anh ta không nhịn được nữa mà mắng chửi gã ta.
Bốp!
Vũ Phương Kỳ đưa tay cho Cảnh Thiều Trung một cái tát: “Đã phế rồi còn dám la to à? Còn tưởng mình là Đường chủ chi nhánh sao? Tôi cho anh biết, hiện tại ông đây mới là Đường chủ chỉ nhánh! Anh dám câu kết làm bậy với Hoàng Thiên, con mẹ nó, anh thật là đáng đời!”
Cảnh Thiều Trung tức giận đến mắt tối sầm lại, suýt chút đã hôn mê.
Anh ta là người sĩ diện, từ bao giờ phải chịu nhục nhã thế này? Chuyện này so với giết anh ta còn làm anh ta khó chịu hơn.
Nhưng bây giờ tứ chỉ của anh ta đã gấy mất, cơ thể còn bị Vũ Phương Kỳ ngồi lên, ngay cả năng lực xoay người cũng không có, Cảnh Thiều Trung đã gấp đến độ trên ót đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hoàng Thiên vẫn luôn không nói chuyện, anh gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Phương Kỳ và Vũ Phương Đông.

Hai tên lòng lang dạ sói này, Hoàng Thiên chỉ muốn hung hăng ngược đãi bọn họI Vũ Phương Kỳ dùng đao đặt lên cánh tay Cảnh Thiều Trung.

Gã ta biết Hoàng Thiên sẽ không dám làm ẩu, cho nên càng không sợ hãi.
“Sao nào vợ của anh Thiều Trung, đề nghị vừa rồi của tôi chị đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Vũ Phương Kỳ lại bắt đầu trêu chọc vợ của Cảnh Thiều Trung, gã ta thật sự là đê tiện không chịu nổi.
“Vô sỉ!”
Vợ của Cảnh Thiều Trung tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Ha ha.

Chị nói đúng, tôi vô sỉ như thế đấy! Tới đây nào, quỳ trước mặt tôi cầu xin tôi đi, có thể tôi sẽ nổi lòng từ bi mà tha cho chồng chị một mạng đấy.”
Vũ Phương Kỳ ngoäc ngón tay với vợ của Cảnh Thiều Trung nói rất đắc ý.
Vợ của Cảnh Thiều Trung đâu chịu được sỉ nhục như vậy, chị ta tức giận đến muốn nhào lên liều mạng với Vũ Phương Kỳ.
“Khốn nạn, chú không thể bắt nạt mẹ tôi…

Bé gái khóc càng ghê gớm hơn.

Cô bé cực kỳ đau lòng chỉ Vũ Phương Kỳ.
“Ha ha, tao rất thích bắt nạt mẹ mày đấy, thì sao nào?”
Vũ Phương Kỳ cười nói với cô bé, sau đó chỉ vợ của Cảnh Thiều Trung nói: “Nếu như chị không quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi sẽ lập tức làm thịt Cảnh Thiều Trung ngay!”
Dứt lời, Vũ Phương Kỳ dùng dao vẽ trên cổ Cảnh Thiều Trung một đường.
Lập tức làn da trên cổ Cảnh Thiều Trung bị xước một miếng rồi chảy máu ra.
“Cậu đừng làm tổn thương anh ấy, tôi quỳ…tôi quỳ!”
Vợ của Cảnh Thiều Trung bị ép buộc đến không còn cách nào, chị ta lớn tiếng hô hào.
rồi sau đó quỳ gối Vũ trước mặt Phương Kỳ.
“Không tệ không tệ, bò đến đây, nói chuyện với tôi dễ nghe một chút.”
Vũ Phương Kỳ cười hì hì, vẫy tay với vợ của Cảnh Thiều Trung.
“Đừng, đừng nghe lời nó…”
Cảnh Thiều Trung cắn chặt hàm răng la lên với vợ mình.
Vợ của Cảnh Thiều Trung do dự một chút nhưng vẫn bò tới, chị ta không thể trơ mắt nhìn Cảnh Thiều Trung mất mạng.
Cảnh Thiều Trung cảm thấy mình nhục nhã vô cùng!
Anh ta tuyệt vọng quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Thiên nói: “Cậu Thiên, cậu hãy giúp tôi xử lý Vũ Phương Kỳ.

Cậu cứ mặc kệ sống chết của tôi đi, Cảnh Thiều Trung tôi cầu xin cậu…”
Hoàng Thiên đã sớm không nhìn nổi nữa!
Thấy Vũ Phương Kỳ càng ngày càng quá đáng, Hoàng Thiên đã sớm cầm lấy súng ở sau lưng Tiêu Tấn rồi.
“Ha ha ha! Anh hỏi xem Hoàng Thiên có lá gan kia không? Để anh ta trừng trị tôi à?
Đến cả bản thân anh ta còn khó đảm bảo ấy chứt”
Vũ Phương Kỳ nói lời đầy hàm ý với Cảnh Thiều Trung rồi lớn tiếng cười nói.
Cảnh Thiều Trung cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Vũ Phương Kỳ, anh ta biết Đinh Quang Anh ở gần đây, ông ta hẳn là đã bày ra Thiên La Địa Võng cho Hoàng Thiên!
“Cậu Thiên, nếu cậu không giúp tôi xử lý Vũ Phương Kỳ được, vậy hãy tranh thủ thời gian dẫn người rút lui đi, nơi này rất nguy hiểm!”
Cảnh Thiều Trung lớn tiếng la lên với Hoàng Thiên.
Am!
Vào lúc này đột nhiên vang lên một tiếng súng vang đỉnh tai nhức óc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.