Lâm Huỳnh Mai nhìn thấy mẹ vẫn nói Hoàng Thiên như vậy, cô cũng chẳng biết nói gì cả.
“Mẹ, lúc nãy mẹ còn nịnh nọt anh rể, sao bây giờ lại nói cậu đấy như vậy rồi?”
Lâm Huỳnh Mai bất đắc dĩ nói.
“lm đi, con nhìn xem cậu ta cứ xem chúng ta như trâu vậy, một chút cũng không để chúng ta vào mắt!”
Trương Lan Phượng không phục lên tiếng.
Lâm Huỳnh Mai biết trong lòng mẹ đang rất khó chịu.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác, ai bảo mẹ lại quá đáng với Hoàng Thiên như vậy.
“Mẹ ơi, gia thế của anh rể kinh khủng như Vậy, con thấy sau này mẹ nên đối xử khác với anh ấy đi, đừng có nói cậu ấy như vậy, làm như vậy sẽ có lợi cho mẹ hơn.”
Lâm Huỳnh Mai khuyên nhủ mẹ.
Trương Lan Phượng hừ một tiếng.
Nhưng bà vẫn không phục, chủ yếu là vì Hoàng Thiên không để ý đến bà.
Điều này là điều làm bà uất ức nhất.
Hoàng Thiên Và Lâm Ngọc An đi dạo phố nói chuyện, ngược lại rất vui vẻ.
Đến tận buổi tối hai người mới nhớ ra là chưa về nhà, hai người rất hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn này.
Đối với Lâm Ngọc An mà nói, ngày hôm nay là một ngày có ý nghĩa rất lớn cũng là ngày kinh hoàng nhất của cô.
“Hoàng Thiên, anh với mẹ kế của anh sao lại có mối thù lớn như vậy? Tại sao bà ta lại giết người?”
Lâm Ngọc An hỏi Hoàng Thiên, câu hỏi này cô đã giữ ở trong lòng rất lâu rồi.
Hoàng Thiên cũng không giấu Lâm Ngọc An, đem toàn bộ câu chuyện nói cho cô nghe.
Lâm Ngọc An càng nghe càng kinh ngạc, cô thật sự không nghĩ được rằng trên thế giới này lại có một người phụ nữ có lòng dạ độc ác như vậy.
Rõ ràng là ăn của nhà họ Hoàng, mặc của nhà họ Hoàng vậy mà đến cuối cùng lại giết chết cậu ấm nhà họ Hoàng, có thể thấy rõ ràng sự ích kỉ và máu lạnh của bà ta.
“Chồng ơi.
Chúng ta không cần đi Hà Nội đâu, cứ ở Bắc Ninh sống là được rồi.”
Lâm Ngọc An im lặng một lúc rồi mới nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên giật mình sau đó cười nhẹ, ôm lấy Lâm Ngọc An vào trong lòng.
Sao anh lại không nhìn ra Lâm Ngọc An sợ Tiêu Đông Mai chứ, không muốn đi Hà Nội cũng là vì không muốn nhìn thấy Tiêu Đông Mai nữa.
Hoàng Thiên cũng nghĩ như vậy, anh hi vọng cả đời này không bao giờ gặp lại Tiêu Đông Mai nữa, chỉ là Tiêu Đông Mai có thể rút ra bài học kinh nghiệm lần này, về sau biết thân biết phận hơn, đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
“Yên tâm đi, chúng ta không đi Hà Nội nữa, ở Bắc Ninh sống.
Đừng có quên là anh đã ở rể nhà em rồi.”
Hoàng Thiên cười nói.
Lâm Ngọc An nghe xong cũng cười theo, dựa đầu vào trong lòng của Hoàng Thiên.
Đêm đã muộn, vào lúc này ở trong bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh.
Tiêu Tử Phong em trai của Tiêu Đông Mai vừa nghe tin đã nhanh chóng từ Hà Nội vê.
Đi cùng với Tiêu Tử Phong là anh em Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan, còn có cả Phan Hạo cậu ấm của gia đình có thế lực thứ hai Hà Nội.
Lần trước ở Hà Nội, cả bốn người đều bị Hoàng Thiên trừng trị không nhẹ, đặc biệt là Lương Thiên Vũ và Phan Hạo, suýt chút nữa thì bị Hoàng Thiên đánh chết.
Mặc dù lúc đó Lương Thiên Vũ cầu xin Hoàng Thiên tha thứ, hứa sẽ không động chạm gì tới Hoàng Thiên nữa nhưng mà sự oán giận trong lòng khó có thể quên.
Lương Thiên Vũ hận không thể một dao giết chết Hoàng Thiên.
Sau khi Tiêu Đông Mai Tỉnh lại, việc đầu tiên làm đó là gọi điện cho Tiêu Tử Phong bảo cậu ta nhanh chóng đến thành phố Bắc Ninh.
Hoàng Văn Thành cũng không nghĩ nhiều.
Người thân ở Hà Nội của Tiêu Đông Mai cũng chỉ có Tiêu Tử Phong mà thôi, xảy ra chuyện như này, bà ta bảo Tiêu Tử Phong đến cùng là hợp tình hợp lý.
Khi Tiêu Tử Phong nhìn thấy Tiêu Đông Mai bị thương thành như vậy, anh tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Vì có Hoàng Văn Thành ở đây nên Tiêu Tử Phong cũng không dám nói cái gì.
“Chị, chị cứ dưỡng thương cho tốt, những việc khác chị cứ yên tâm….”
Trong lời nói của Tiêu Tử Phong có lời nói cho Tiêu Đông Mai.
Tiêu Đông Mai có thể nghe ra ý của Tiêu Tử Phong, bà ta biết Tiêu Tử Phong sẽ nghĩ cách báo thù cho bà ta.
“Ba người cũng đến sao?”
Hoàng Văn Thành nhìn anh em Lương Thiên Vũ còn có cả Phan Hạo bất ngờ nói.
“Chào chú Thành ạ.”
Ba người cùng lên tiếng chào Hoàng Văn Thành.
Nhìn dáng vẻ rất lễ phép.
Hoàng Văn Thành không biết ba người cùng đi với Tiêu Tử Phong ở ngoại ô phía Tây thành phố Hà Nội đã từng gây khó khăn cho Hoàng Thiên cho nên lúc này ông cũng không nghĩ quá nhiều.
Lương Thiên Vũ thấy ở trong phòng nói chuyện không tiện nên đã liếc mắt cho Tiêu Tử Phong biểu thị muốn hắn ra ngoài nói chuyện.
Tiêu Tử Phong hiểu ý, nói với Hoàng Văn Thành: “Anh rể, bọn em ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Đi đi”
Hoàng Văn Thành gật đầu.
Bọn Tiêu Tử Phong đầu đi hết, bốn người đi vào một con hẻm nhỏ ở bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy ở đây vừa yên tĩnh vừa không có người đi qua, bọn họ chọn ở đây để tính kế.
“Chú Phong, chị của chú bị Hoàng Thiên đánh thành ra như vậy, chú định làm thế nào thế?”
Ánh mắt Lương Thiên Vũ nhìn xung quanh.
Cậu ta chuẩn bị kích thích Tiêu Tử Phong.
Trong lòng Tiêu Tử Phong căm ghét Hoàng Thiên nhưng lúc ở Hà Nội cũng rất sợ Hoàng Thiên.
Nhưng mà bị Hoàng Thiên hành cho thảm hại rồi.
Về phần làm cho Tiêu Đông Mai bị thương thành như vậy, Tiêu Tử Phong ngược lại cũng không mấy quan tâm, anh chàng này cũng rất lạnh lùng.
“Thiên Vũ.
Chú Phong bây giờ vẫn không có chủ ý gì, cháu nói xem chú nên làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Tử Phong một mặt đau khổ nhìn Lương Thiên Vũ hỏi.
Lương Thiên Vũ trước nay là người đủ xấu xa, anh ta muốn báo thù Hoàng Thiên nhưng lại không dám chạm mặt trực tiếp với Hoàng Thiên.
Nhưng lúc này đối với Lương Thiên Vũ mà nói thực sự là một cơ hội trời ban, chỉ cần châm lên ngọn lửa trong lòng Tiêu Tử Phong thì có thể biến Tiêu Tử Phong thành cây thương rồi.
“Ôi, cháu nói này chú Phong, điều này vẫn còn cần nghĩ sao? Người nằm trên giường bệnh kia là chị ruột của chú đấy, chú nhìn xem chị chú bây giờ thảm thương biết bao! Còn nữa, mấy năm nay chú ăn chơi đàng điếm còn không phải chị của chú cho tiền tiêu sao? Bây giờ dì ấy bị Hoàng Thiên làm cho khổ sở như vậy, nếu như chú không báo thù cho dì ấy, người trong cuộc sẽ chế nhạo chú như thế nào?
Lương Thiên Vũ châm dầu vào lửa, nói phóng đại lên vừa nói vừa nhìn phản ứng của Tiêu Tử Phong.
Quả nhiên, sắc mặt của Tiêu Tử Phong ngày càng xấu đi, đến mức tái nhợt đi.
Ngay cả khi chị gái của anh ta mất, anh ta cũng không đau lòng đến vậy.
Nhưng mà Lương Thiên Vũ đã nói, nếu như Tiêu Tử Phong không tìm Hoàng Thiên báo thù thì những người bên cạnh anh ta sẽ cười nhạo anh tat Nghĩ đến những lúc ở Hà Nội, Hoàng Thiên đã làm cho anh ta rất thảm rồi, trong lòng anh ta càng thêm giận giữ.
“Thiên Vũ, vậy cháu nói xem chú nên làm cái gì? Tìm Hoàng Thiên đánh cho một trận hay là như thế nào?”
Tiêu Tử Phong căn răng hỏi Lương Thiên Vũ.
Lương Thiên Vũ hừ một tiếng rồi nói với Tiêu Tử Phong: “Chú Phong, đánh Hoàng Thiên một trận thì có tác dụng gì chứ? Có khi Hoàng Thiên lại phản ngược lại đánh chú ý!
Cháu thấy nếu bàn thì phải bàn cách nào dẫn đến đường chết! Làm cho Hoàng Thiên chết…”
Nói xong, Lương Thiên Vũ dùng tay kề bên cổ làm động tác “giết”.
Tiêu Tử Phong thấy vậy sợ đến mức hít một hơi khí lạnh.
Giết Hoàng Thiên sao?
Đó không phải là chuyện đùa đâu, cho dù giấu được cảnh sát thì cửa Hoàng Văn Thành cũng không phải dễ qua!
Với sự thông minh và thủ đoạn của Hoàng Văn Thành, sớm muộn gì cũng tra ra ai là hung thủ.
Nghĩ đến đây, đầu Tiêu Tử Phong lắc giống như trống lắc vậy Nhìn Tiêu Tử Phong không dám, Lương Thiên Vũ tức đến nỗi muốn mắng đường.
Lương Thiên Vũ ra hiệu cho Phan Hạo, ý muốn Phan Hạo nói gì đó đi.
Phan Hạo hận Hoàng Thiên đến tận xương tủy, anh ta lớn như vậy rồi vẫn chưa bao giờ chịu thiệt thòi vậy mà Hoàng Thiên lại làm anh ta thảm hại đến không thể tin, một chút mặt mũi cũng mất hết rồi.
“Chú Phong, cháu có cách có thể khiến Hoàng Thiên gặp diêm vương…..
Phan Hạo liếc mắt hừ lạnh nói.