Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 279: Đi Hai Bước Nhìn Lại Một Chút





Sau khi cúp điện thoại của Lương Thiên Vũ, Hoàng Thiên không kiềm chế được cười lạnh mấy tiếng.
Anh nhớ lại việc lần trước ở Hà Nội, trong lúc anh tức giận đã đánh gãy chân của Phan Hạo và Lương Thiên Vũ.
Nếu tính ngày thì từ ngày đó đến giờ hình như đã trôi qua hai tháng.
Mọi người đều nói bị thương gân và xương thì phải trăm ngày mới khỏi, làm sao Phan Hạo và Lương Thiên Vũ khôi phục nhanh như vậy? Trong thời gian ngắn như thế mà đã đi được?
Chắc là do tuổi bọn họ còn trẻ, trong nhà lại có tiền nên có thể chữa trị khôi phục sức sức khỏe như vậy.
Trong lòng Hoàng Thiên suy nghĩ những việc này.

Một vẻ giễu cợt hiện lên trên mặt anh, nếu như Lương Thiên Vũ muốn tìm cái chết một lân nữa.

Hoàng Thiên không ngại làm cho thằng nhóc này nằm liệt mấy tháng trên giường.
Hơn bảy giờ tối, Hoàng Thiên từ nhà đi ra ngồi lên xe mình.
Bữa cơm tối nay nhất định là bữa tiệc Hồng Môn Yến, trong lòng Hoàng Thiên biết rõ nên không thể mạo hiểm đến đó một mình, anh gọi điện gọi điện thoại của Vũ Thanh để anh ta đến quán rượu với anh.
Trong ấn tượng của Hoàng Thiên, kể cả kẻ địch có mạnh thế nào chỉ cần có Vũ Thanh ở đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Rất nhanh Vũ Thanh đã lái xe đến đây.

Vũ Thanh đến đây một mình có thể thấy là anh ta rất tự tin.
“Cậu chủ, tôi nghe nói ông chủ đã về Thành phố Bắc Ninh?”
Vũ Thanh vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, thì hỏi ngay chuyện này.
Ông chủ nhà họ Hoàng từ Hà Nội đến Thành phố Bắc Ninh, chuyện này rất nhanh xôn xao khắp nơi, Vũ Thanh cũng nghe nói thế.
“Ừ”
Hoàng Thiên gật đầu một cái, anh không nói gì nhiều.
Cho tới bây giờ Vũ Thanh cũng không phải người nhiêu chuyện, lúc này anh ta nói: “Cậu chủ, cái tên Lương Thiên Vũ đó không phải hẹn tám giờ gặp anh sao, bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Đị.”
Hoàng Thiên vừa nói vừa đi lên xe, anh dẫn đầu đi đến quán rượu Bình An.
Vũ Thanh lái xe đi theo sau xe Hoàng Thiên, anh ta biết tối nay Hoàng Thiên gọi anh đi cùng có nghĩa là tối nay ở đây rất nguy hiểm.
Nhưng mà với sức mạnh của Vũ Thanh, loại người không ra gì như Lương Thiên Vũ không đủ để anh ta đặt vào trong mắt, vì vậy anh ta không dẫn theo một người đàn em nào cả.
Hai trước xe một trước một sau rất nhanh đi đến trước của quán rượu Bình An.
Hoàng Thiên vừa mới xuống xe, thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Có một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tê, tuy dáng dấp hơi nhỏ nhưng đẹp trai, nhìn một cái là biết ngay đó là một người đàn ông trẻ tuổi lại nhiều tiền, người này chính là Lương Thiên Vũ.
Đứng ở bên cạnh Lương Thiên Vũ là một cô gái tầm hai mươi tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp còn mặc quân áo sexy, đó chính là em gái ruột của Lương Thiên Vũ tên là Lương Ngọc Lan.
“Anh Thiên!”
“Anh Thiên anh đến rồi, bọn em đứng ở đây một lúc rồi.”
Lương Thiên Vũ nhìn thấy Hoàng Thiên đi đến, đều nhiệt tình đi tới tiếp đón, chia ra hai bên chào hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy Lương Ngọc Lan cũng đi đến, anh hơi ngạc nhiên.
Lương Ngọc Lan này cũng không biết xấu hổ à, lần trước anh đã tát cô ta mấy bạt tai, chẳng lẽ cô ta quên rồi?
Tại sao cô ta lại tới làm loạn Thành phố Bắc Ninh?
Trong lòng Hoàng Thiên không nói lên được lời nào, anh chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ, không nói câu nào cả.
Ở Hà nội Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan cũng là người có bối cảnh, bình thường ai dám lạnh nhạt với bọn họ như vậy?
Bọn họ phải chào đón Hoàng Thiên nhiệt tình như vậy nhưng thậm chí Hoàng Thiên còn không chào hỏi với bọn họ.

Bọn họ cảm giác như mình mặt nóng dán mông lạnh với Hoàng Thiên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ nó, bây giờ Hoàng Thiên anh cứ ngông cuồng đi, chờ một lát nữa anh nhất định phải khó!
c Trong lòng Lương Thiên Vũ âm thâm chửi Hoàng Thiên, nhưng mà trên mặt anh ta vẫn mỉm cười.

“Anh Thiên, anh ăn với em một bữa cơm thôi làm sao lại dẫn vệ sĩ theo vậy? Anh không tin tưởng em sao?”
Lương Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn qua Vũ Thanh đứng sau lưng Hoàng Thiên.
“Tôi ăn cùng Tiêu Tử Phong mới đúng?”
Hoàng Thiên không có nhiều thời gian nói mấy chuyện linh tinh này với Lương Thiên Vũ, trực tiếp dùng giọng lạnh lẽo hỏi.
“Ông ta ở bên trong, Anh Thiên chúng ta đi vào thôi.”
Lương Thiên Vũ nhiệt tình nói chuyện với Hoàng Thiên, nhưng anh ta lạnh lùng nhìn Vũ Thanh một chút, Lương Thiên Vũ rất không thích đối với việc Vũ Thanh đến đây.
Mấu chốt tại vì Vũ Thanh có sức mạnh rất kinh khủng, nếu có Vũ Thanh đến đây.
Làm sao giết Hoàng Thiên được?
Vũ Thanh cũng nhận ra, ở đây anh ta là người không được hoan nghênh, nhưng càng như vậy Vũ Thanh lại càng muốn đi theo Hoàng Thiên.

Anh ta cảm thấy nhất định Lương Thiên Vũ đã sắp đặt kế hoạch gì đó giờ chỉ cần Hoàng Thiên chui vào đây thôi.
“Anh Vũ Thanh, chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu chủ Hoàng, anh có thể ở bên ngoài không?”
Lương Ngọc Lan đứng chắn trước mặt Vũ Thanh, dửng dưng cười châm biếm nói.
“Tôi có thể vào đây được hay không, là chuyện có có thể quyết định sao?”
Vũ Thanh cười khẩy, nhìn Lương Ngọc Lan nói.
Trong lòng Lương Ngọc Lan rùng mình một cái, bởi vì cô ta nhìn thấy.

Trong ánh mắt kia của Vũ Thanh chứa sát khí lạnh lẽo, trông rất đáng sợ.
Cho nên Lương Thiên Vũ không dám ngăn Vũ Thanh nữa, cô ta ngoan ngoãn đứng ra bên cạnh để Vũ Thanh đi.
Ở phía trước Lương Thiên Vũ niềm nở rất đường, dẫn Hoàng Thiên vào Vũ Thanh vào một căn phòng sang trọng.
Trong lức cánh cửa mở ra, Hoàng Thiên liếc mắt nhìn thấy Phan Hạo và Tiêu Tử Phong, hai người đang ngồi ở ghế lô với vẻ mặt âm trầm.
Không khí trong căn phòng giống như bị đóng băng vậy.

Chỗ nào trong phòng cũng có một luồng sát khí trấn áp.
Ngồi ở bên cạnh Phan Hạo và Tiêu Tử Phong là một người đàn ông tâm năm mươi tuổi, người này có dáng người hơi mập, có khung người cao lớn, nặng tầm chín mươi kilôgam.
Nhìn thấy Hoàng Thiên tiến vào, trên mặt Phan Hạo không nhìn ra biểu hiện gì.
Lần trước Phan Hạo bị Hoàng Thiên hành hạ rất thảm, hai chân của cậu ta cũng đánh gấy,mấy hôm nay nằm trên giường bệnh đỡ hơn một chút, bây giờ cậu ta đi lại cũng không dám dùng sức.
Nhìn thấy Hoàng Thiên, con ngươi Phan Hạo đỏ bừng!
“Cậu chủ Hoàng, anh đến rồi!”
Phan Hạo đứng lên, khuôn cậu ta trơ tráo không cười nói với Hoàng Thiên.

Theo bản năng Hoàng Thiên nhìn hai cái chân của Phan Hạo, anh nhìn thấy loại người này khôi phục nhanh như vậy, Hoàng Thiên cũng giật mình.
“Cậu cũng đến đây? Ha ha, chân cậu khỏi rồi à, cậu đi thử hai bước cho tôi xem nào.
Hoàng Thiên cười khẽ nói với Phan Hạo.
Phan Hạo giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, chắc chắn Hoàng Thiên đang chế nhạo cậu ta.
Hoàng Thiên anh giỏi lắm, dám đánh gấy chân ông đây xong giờ anh còn dám chế nhạo ông!
Phan Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta nhìn Hoàng Thiên nói: “Cảm ơn anh quan tâm, chân tôi khỏi rồi! Hoàng Thiên, tối nay tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác gấy chân này.”
Nói xong lời đọc ác này, Phan Hạo kéo cái ghế bên cạnh một cái.

Ý cậu ta là Hoàng Thiên sẽ ngồi ở đó.
Hoàng Thiên không đi đến ngồi vào đấy, anh đến nơi này không phải để uống rượu ăn cơm, mà anh muốn nhìn xem Lương Thiên Vũ và Tiêu Tử Phong muốn giở trò gì để hãm hại anh!
Thật ra Hoàng Thiên đã đoán trước Phan Hạo sẽ có mặt ở đây.
Xem ra Lương Thiên Vũ và Phan Hạo đúng là ở một phe.

Lại cấu kết với nhau đến làm loạn Thành phố Bắc Ninh!
“Cậu chủ Thiên, anh có bản lĩnh không nhỏ!”
Không đợi Hoàng Thiên nói gì, Tiêu Tử Phong đang ngồi ở đó đã lên tiếng, trợn tròn đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Việc này càng khiến Hoàng Thiên kinh ngạc, lần trước Tiêu Tử Phong đã khum lúm chịu thua anh, làm sao bây giờ ông ta lại có khí thế hò hét rồi?
Nhìn về phía người ngồi bên cạnh Tiêu Tử Phong, ngồi ở đó là một ông già, ngược lại ông ấy tràn đầy sinh lực nhìn dáng vẻ rất ngang ngược.
Hoàng Thiên đã hiểu, chẳng trách lần này đám người này dám ngông cuồng như vậy, kể cả có Vũ Thanh ở đây bọn họ vẫn còn hung hăng càn quấy như thế, làm loạn nửa ngày hóa ra là bọn họ tìm được người giúp!
“Tiêu Tử Phong, ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?”
Vẻ mặt Hoàng Thiên sa sầm lại, anh lạnh lùng nói.
Tiêu Tử Phong đạp mạnh một cái trên bàn, ông ta đứng dậy quát to: “Tên họ Hoàng kia! Cậu đánh chị tôi đau như vậy, tối nay cậu phải trả giá đắt cho việc đó!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.